Chương 4: (Vô Đề)

Hầu tước Staunton nhận thấy giấc ngủ hoàn toàn né tránh anh. Và dần dần anh nhận ra vài điều

- chính xác là hai điều. Anh có thể cảm thấy hơi ấm của vợ ở bên phải mình dù hai người không chạm vào nhau.

Anh cũng cảm thấy cô đang nằm bất động và im thin thít

- quá ư cứng đờ và im lặng đối với một người đang

ngủ. Nhưng cũng có lý thôi khi cô cũng khó ngủ giống như anh.

Em nên ngủ đi, anh bảo cô.

"Ngày mai sẽ bận lắm đấy." Anh cảm thấy bực bội một cách vô lý với cô vì cô vẫn thức, vì đã xâm phạm sâu hơn vào sự riêng tư của anh không chỉ bằng sự hiện hữu đơn thuần.

"Em đã đếm đến cừu của nước Anh," cô nói.

Anh bặm môi.

"Em vừa bắt đầu đếm cừu của xứ Wales th lên tiếng," cô nói.

"Giờ em sẽ phải đếm lại hết từ đầu."

Anh đã trông đợi câu nói ngoan ngoãn. Vâng, thưa ngài. Tự nhiên anh lại nghĩ đến đôi mắt cô, thứ mà không hiếu sao anh thấy mình cứ lảng tránh trong suốt bữa ăn, khi cô ngồi đối diện với anh.

Anh cảm thấy bị đôi mắt ấy đe dọa, dù anh không thể cắt nghĩa chính xác mình định ám chỉ điều gì, cũng không thể giải thích vì sao đầu óc anh lại chon từ đặc biệt đó để mô tả động tác của chúng lên mình. Giờ thì lời nói của cô lại gợi lên một bản tính hài hước.

Anh không muốn cô có tính hài hước – hoặc có đôi mắt ấy. Anh muốn cô mờ nhạt, không có cá tính hay chính kiến.

"Và đây là chiếc giường mấp mô nhất em từng nằm," cô nói.

Tôi xin lỗi, anh nói cụt lủn. "Tôi không định chọn phòng này để qua đêm.

Cô im lặng. Nhưng không phớt lờ cô đi được. Staunton cảm nhận được cô như một người tỉnh táo hiện diện trong phòng anh, trên giường anh. Anh trằn trọc trở mình nằm nghiêng, đối mặt với cô. Trong ánh sáng lờ mờ, anh thấy cô không giam giữ mái tóc dưới mũ một cách nghiêm ngắn nữa.

Nó xõa tung trên gối, dài và gợn sóng, trông thật hấp dẫn. Một lần nữa anh bực bội. Anh đã phải chấp nhận thực tế là cô có đôi mắt đẹp. Sở hữu nhan sắc như vậy là quá đủ với cô dâu của anh. Anh đã chọn cô một phần vì vẻ ngoài tầm thường của cô.

Phụ nữ còn trong trắng thì có cảm giác ra sao nhỉ?

Staunton cáu kỉnh tự hỏi. Nó là điều – có lẽ là duy nhất – nằm ngoài kinh nghiệm giường chiếu của anh. Cô đang nằm ngửa với đôi mắt nhắm lại. Nhưng cô quay đầu trên gối và mở mắt ra khi anh nhìn cô. Anh ngửi thấy mùi tóc cô. Nó có mùi xà phòng. Anh chưa từng nghĩ mùi xà phòng lại gợi cảm.

Và lần này cũng không. Anh cau mày.

"Một nghìn ba trăm sáu tư," Charity cất tiếng sau khi sự im lặng đã kéo dài thành bất tiện. Giọng cô nghe căng thẳng. Anh chợt hiểu ra, pha trò là cách tự vệ của cô. Xét cho cùng, đây là lần đầu tiên cô ở trên giường với một người đàn ông.

Hẳn điều đó khiến cô hoảng sợ.

Còn một cách khác, Staunton nói và thất kinh khi nghe thấy tiếng vang của những lời thiếu suy nghĩ mà mình vừa thốt ra, để ngủ được.Giả bộ như mình có thể ngủ cả ngày mai nếu muốn chăng? Cô hỏi quá ư vội vã.

"Thỉnh thoảng cũng có tác dụng. Em sẽ thử xem."

Anh chống khuỷu tay nhỏm người lên và tựa đầu lên bàn tay. Em là vợ tôi, anh nói, nhận ra mình sắp nhảy xuống một vực nước sâu trong khi còn không có ý định làm ướt chân.

Vâng, lời đối đáp của cô cuối cùng đã giảm xuống còn một âm tiết. Anh có thể thấy mắt cô mở to, nhưng trong bóng tối chúng bớt nguy hại hơn khi màu sắc của chúng bị chìm di.

"Tôi không định đòi hỏi những quyền lợi hôn nhân của mình bằng sức mạnh," anh nói.

"Tuy nhiên, nếu lũ cừu không hoàn thành nhiệm vụ của chúng và chiếc giường thất bại khi ru em ngủ, thì tôi sẵn sàng giúp đỡ". Anh ghé lại gần cô. Mình bị điên chăng?

Nhưng bây giờ không còn đường lui nữa trừ phi cô ta nói không. Mình mong cô ta nói không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!