Chương 18: (Vô Đề)

Bọn trẻ đang chơi đùa trên bãi cỏ trước nhà

- hai thằng bé đang chơi trò trận giả ầm ĩ còn Mary thì ngồi đung đưa trên cái đu treo dưới tán cây, lấy quyến sách mà cô bé định đọc để quạt phe phẩy. Hôm đó là một ngày ấm áp.

Chúng cùng trông thấy cỗ xe ở khúc quanh.

Chúng nhìn chăm chăm đầy kính sợ pha lẫn trầm trồ trước cỗ xe tuyệt đẹp với cánh cửa khắc biểu tượng, có người đánh xe và người hầu mặc chế phục. Những đôi mắt càng tròn xoe hơn khi thấy nó giảm tốc độ và rẽ vào cổng, chạy lên lối đi quanh co tới trước cửa nhà.

Nhưng bọn trẻ không chờ xem nốt cuộc hành trình đó. Chúng cắm đầu chạy vào nhà, đứa nào cũng háo hức muốn là người đầu tiên thông báo tin sốt dẻo cho hai chị. Nhưng có mỗi Penelope đang ngồi thêu trong phòng khách

- Charity đang ở sau vườn hái hoa. Thế là Penelope phải chịu trận.

Một hợp âm hỗn loạn vang lên trước cả khi chúng ào qua phòng tới chỗ cô, tất cả đều chỉ

tay ra cửa.

Trời ơi! Penelope kêu lên.

"Nói từng chuyện một xem nào. Mấy đứa trông thấy gì? Ai đang đến? Ông Miller à?" cô hỏi với vẻ hy vọng, hai bàn tay bất giác đưa lên kiểm tra những lọn tóc vàng.

Nhưng sự ồn ào đột ngột lắng xuống trước giọng nói vang lên ngoài cửa

- tất nhiên chúng đã để cửa mở toang lúc chạy vào nhà. Đó là một giọng đàn ông quen thuộc.

Tất cả giương mắt nhìn nhau, kể cả Penelope.Anh Phil?Anh Philip?Đấy là anh Phil.Không tin được. Không thể nào!

"Tất cả cất tiếng cùng một lúc. Nhưng trước khi chúng kịp lao ra cửa trước, anh trai chúng đã xuất hiện ngay cửa phòng khách, cười toe toét với chúng."Anh tưởng tất cả hàng xóm láng giềng đều tụ tập trong này chứ,cậu nói.Ồn ào ghê quá!"

Nhưng trước khi bọn trẻ có thể hít đủ không khí vào phổi để ùa đến chào đón người anh vắng nhà lâu ngày theo cách duy nhất mà chúng biết, thì một người khác xuất hiện sau lưng anh chúng.

Đó là một quý ông sang trọng, đẹp trai, có vẻ kiêu ngạo, ăn vận giản dị nhưng cực kỳ hợp thời trang trong bộ đồ đen tuyền. Những ngón tay dài đùa nghịch tay cầm chiếc kính một mắt. Lông mày ông ta nhướng lên và môi mím lại. Ông ta thong thả đưa mắt quanh phòng nhìn lũ trẻ.

Lần đầu tiên trong đời cả gia đình nhà Duncan đứng lặng phắc như tờ. Theo như chúng biết thì đó rất có thể là quỷ Satan đã quyết định đến thăm chúng.

Penny, anh trai chúng lên tiếng,

"David, Howard, Mary - trời đất, mấy đứa đều lớn thế này rồi cơ à! - anh xin giới thiệu đây là Công tước Withingsby."

Nếu có thể đờ người ra nữa và lặng phắc hơn nữa, nhà Duncan chắc sẽ làm thế thêm vài giây. Rồi Penelope lấy lại được ý thức và nhún gối chào. Mary làm theo.

Hai thằng bé nhận thấy thế, mới cúi đầu xuống trước vị Công tước bằng xương bằng thịt trước mặt chúng.

"Chúng ta đi thẳng từ London xuống," Phillip nói.

"Đức ngài có công chuyện quan trọng ở đây. Chị Charity đâu?"

Công tước đã sải chân băng qua phòng và nhìn ra cửa sổ, hai tay chắp sau lưng.

Chị ấy...

Nhưng Penelope không cần nói hết. Charity, hai tay ôm đầy hoa, đã hiện ra ở ngưỡng cửa. Cô thấy em trai ngay lập tức, mắt cô sáng lên.

Phil! Cô kêu lên.

"Ôi Phil, thật là một điều ngạc nhiên tuyệt vời. Em không báo cho mọi người biết gì cả, đồ xấu xa! Em là người cuối cùng chị mong được gặp đấy. Em đang làm cái quái gì ở đây chứ? Ôi, để chị đặt chỗ hoa này xuống rồi ôm em cái nào."

"Có lẽ em không phải người cuối cùng đâu, Charity," cậu nói, vẻ mặt cực kỳ không thoải mái.

"Có lẽ còn một người chị ít mong đợi hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!