Sau này, mỗi lần nghĩ lại, Công tước Withingsby lại thấy thật khó tin khi vợ anh đã bỏ anh đi ngay buổi chiều hôm đám tang cha anh, vậy mà đến sáng hôm sau anh mới phát hiện ra
Anh trở về nhà sau một chuyến cưỡi ngựa dài hơi và nói chuyện khá lâu với Charles, cảm thấy tỉnh táo phần nào. Nhưng anh biết mấy ngày vừa qua cả gia đình anh đều rất căng thẳng. Mọi người bảo anh rằng Charity đã lui về phòng nghỉ ngơi. Anh mong cô sẽ ngủ được và cảm thấy khá hơn.
Anh bận rộn tiếp các vị khách còn lưu lại cho đến hết ngày. Anh không ghé qua phòng thay đồ của vợ để đưa cô xuống dưới nhà ăn tối.
Khi cô không xuất hiện trong phòng khách vào lúc bữa tối bắt đầu, anh đã sai một người hầu đi tìm hiểu, thì được biết cô hầu gái đã được nữ Công tước cho nghỉ ngày hôm đó vì lệnh bà không cần đến cô, lệnh bà muốn được yên tĩnh.
Anh li
n không quấy rầy cô nữa.
Anh thay mặt cô cáo lỗi với khách khứa. Cô đã bận rộn luôn chân luôn tay kể từ lúc đến Enfield. Họ đã rút cạn năng lượng của cô, nhất là Augusta và anh. Hẳn cô đã kiệt sức. Anh không lên gác để đích thân kiểm tra cô
- anh sợ làm phiền cô nghỉ ngơi.
Và vì lý do nào đó anh cũng không làm phiền cô lúc về giường, dù anh đã nhẹ chân vào phòng thay đồ của cô và để ý thấy không có ánh sáng hắt ra dưới khe cửa phòng ngủ.
Chỉ đến lúc anh xuống dưới nhà ăn bữa điểm tâm muộn vào sáng hôm sau, sau khi đã giải quyết một số công viêc và biết cô vẫn chưa xuống, anh mới đi tìm hiểu. Tất nhiên, bức thư cô để trên gối đã đến tay anh. Cô hầu gái đang đi từ phòng ngủ của cô ra với lá thư trong tay, đôi mắt đầy hốt hoảng.
Cô ta nhún gối chào và đưa lá thư cho anh sau khi nói cho anh nơi cô ta đã tìm thấy nó, rồi vội vàng rút lui khi anh gật đầu ra hiệu.
Đức ngài vợ anh viết, "chiều nay em sẽ bắt chuyến xe ngựa ở quán trọ trong làng. Em hy vọng ngài không sớm phát hiện ra chuyện này để kịp đuổi theo em. Em biết ngài sẽ làm thế vì chúng ta đã ký hợp đồng và vì ngài là người trọng danh dự, ngài muốn làm đúng cam kết.
Nhưng xin ngài đừng tới. Và xin ngài đừng tìm kiếm em. Em giải phóng cho ngài khỏi trách nhiệm trong hợp đồng giữa chúng ta. Em không muốn nhận thù lao cho việc em đã làm. Nó sẽ khiến em day dứt và đau đớn.
"Công tước nhắm mắt và chầm chậm hít vào. Anh vẫn đang đứng giữa hành lang bên ngoài phòng thay đồ của cô."Em gắng mang theo nhiều đồ đạc của mình hết mức có thể,
"anh nhìn lại lá thư và đọc tiếp."Em cũng không thể kìm lòng nên mang theo cả chiếc váy dài vũ hội. Em biết ngài sẽ không để tâm của em nữa. Em nghĩ nó là món quà cưới, và đã có một đám cưới, nên em sẽ không cảm thấy tội lỗi vì mang nó đi.
Nó đẹp vô cùng. Em cũng lấy một ít tiền tìm thấy trong ngăn kéo trên cùng bàn làm việc của ngài. Em cần trả tiền mua vé và tiền ăn trên đường. Chuyện này em tin ngài cũng sẽ không để ý. Đó là tất cả những gì em lấy của ngài. Xin hãy nói với Augusta là em yêu con bé.
Con bé sẽ không tin ngài đâu, nhưng xin ngài, xin ngài hãy tìm cách nào đó thuyết phục con bé chấp nhận sự thật. Em, thưa Công tước, là người phục vụ của ngài, Charity Duncan. "
Charity Duncan.
Hai chữ ấy như một cái tát đanh gọn vào mặt anh. Anh vò nát lá thư trong tay và trong một khoảnh khắc đáng sợ, anh thực sự cảm thấy mình sắp ngất. Cô là Charity Earheart, nữ Công tước Withingsby.
Cô là vợ anh, là người phụ nữ của anh, để anh che chở và chu cấp trong quãng đời còn lại và thậm chí cả sau đó nếu cô sống lâu hơn anh. Dù cô chọn sống với anh hay sống xa anh, cô vẫn mãi mãi thuộc về anh. Cô đã viết về danh dự. Làm thế nào cô nghĩ anh vẫn còn danh dự sau khi cô làm điều này với anh chứ?
Cô sẽ đi đâu? Tâm trí anh hoang mang cóp nhặt những điểm đến có thể. Anh lạnh toát người khi nhận ra mình chẳng biết một nơi nào trên nước Anh để bắt đầu tìm kiếm cô. Chỉ có phòng trọ cũ của cô ở London. Cô ắt sẽ không ở đó nữa. Rất ít khả năng cô quay lại đấy.
Không một ai ở khu ấy biết cô đã đi đâu. Anh ngờ rằng cô còn không nói với họ về Enfield. Cô đã lên chuyến xe ngựa chiều qua. Quý tha ma bắt! Chẳng lẽ không có ai nhìn thấy cô rời khỏi Enfield và bàn tán với người nào khác về chuyện đó hoặc chuyện không thấy cô trở về sao?
Đầu tiên anh định hành động theo bản năng, đó là thu xếp hành lý, sai đem xe ngựa ra và đuổi theo cô. Trong giây phút hoảng loạn ban đầu, việc anh không biết mình sẽ đi đâu có vẻ không thành vấn đề. Anh sẽ dừng chân chỗ quán trọ.
Có khi chủ quán biết nơi cô sẽ đến, dù có thể nó không phải điểm đến cuối cùng. Bằng cách nào đó anh sẽ theo dấu cô.
Nhưng anh nhắm mắt và hít những hơi thật sâu một lần nữa. Không phải lúc nào cũng làm theo bản năng được. Anh không thể rong ruổi đến chân trời góc biển. Còn bao nhiêu việc cần đến tay anh. Một số khách sẽ rời đi sau bữa sáng, anh phải tiễn chân họ. Sau đấy Bá tước Tillden và vợ con cũng định lên đường.
Anh đã hứa với Charles là sẽ có lời với Bá tước Tillden trước. Anh cũng đã sắp xếp một buổi bàn luận với Will trong hôm nay để họ có thể phân chia công việc điều hành điền trang. Anh sẽ nói chuyện với cậu ta ở ngôi nhà dower để Augusta có dịp chơi với hai thằng nhóc.
Anh đã định rủ Charity đi cùng. Còn... à, còn một ngàn lẻ một thứ li tinh khác phải thực hiện hôm nay.
Hơn nữa, cô không muốn anh đuổi theo cô. Cô không muốn chấp nhận sự chu cấp của anh. Cô muốn cắt đứt ràng buộc với anh. Anh không biết mình đã để bao nhiêu tiền trong ngăn kéo bàn làm việc, nhưng anh cá rằng cô đã đếm cẩn thận để lấy một khoán chỉ đủ mua vé và những bữa ăn đạm bạc nhất.
Cô đã mang theo chuỗi ngọc trai, nhưng hẳn là cô không đem theo sợi dây chuyền ngọc topaz. Có lẽ nó đang nằm một cách khinh suất trong một chiếc hộp cũng ở trên bàn làm việc của anh. Anh đã định trả nó về cho cô vào một thời điểm riêng tư nào đấy
- như một món quà của cha anh và của anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!