Chương 12: (Vô Đề)

Charity không ngủ được nhiều, mới đầu là do không thoải mái – trọng lượng của anh đè lên cô khiến cô hô hấp khó khăn, và hai chân cô tê dại vì bị mở rộng quá lâu. Lạ một điều là cô không làm gì để giảm bớt sự khó chịu đó. Cô không gắng đánh thức anh hay tìm cách thay đổi vị trí của mình.

Ngược lại là khác. Cô nằm rất yên lặng và thả lỏng để anh không động đậy. Cô ý thức rất rõ rằng họ đang khỏa thân bên nhau, một phần cơ thể anh vẫn ở bên trong cô. Họ đã là một cặp vợ chồng, và sự khó chịu dường như không quan trọng.

Thậm chí sau khi anh cựa quậy và lăn xuống khỏi cô, miệng làu bàu rồi vòng hai tay qua người cô để cô nép vào anh ấm áp và thoải mái, cô vẫn không sao ngủ được sâu. Cứ lơ mơ chập chờn.

Mọi chuyện không có gì thay đổi.

Đó không phải là tình yêu. Cô ắt sẽ rất, rất ngốc nghếch nếu tưởng tượng điều ngược lại. Cô không được lãng mạn hóa, dù chỉ trong giây phút, cái điều không hề ẩn chưa một yếu tố lãng mạn nào này. Họ là một người đàn ông và một người đàn bà với những nhu cầu xác thịt.

Thuận tiện là họ đã lấy nhau và ở chung một dãy phòng. Và thế là họ đáp ứng được những nhu cầu đó và được thỏa mãn. Cô rất mừng vì đã học được bài học vô giá. Kiến thức mới lúc nào cũng có giá trị.

Cô đã biết được rằng tình yêu và sự lãng mạn là một chuyện còn những gì diễn ra giữa người đàn ông và người đàn bà trên giường lại là chuyện khác hẳn, như người ta có thể dễ dàng so sánh giữa quả cam và xe ngựa thuê.

Không có gì thay đổi.

Trừ việc cô không thể bỏ được thói quen đặc trưng là dại dột xen vào chuyện người khác. Và giờ là với tất cả bọn họ

- sự khó chịu ủ ê và mớ rắc rối của họ. Tại sao cô không cứ để họ như vậy và tách mình ra?

Lúc nào Charity cũng vậy.

Lẽ ra cô đã kết hôn năm hai mốt tuổi, với một người đàn ông dễ coi, phù hợp và là người cô quý mến. Nhưng mẹ cô mới mất được bốn năm và tất cả mọi người vẫn cần cô, cô khăng khăng như thế.

Sau cái chết của cha, khi cả thế giới sụp đổ xung quanh mấy chị em, cô đã kiên quyết góp sức chèo chống gia đình và trả các khoản nợ dù ai nấy ra sức thuyết phục cô rằng mọi người cần cô ở nhà hơn.

Và đến công việc cuối cùng, tự cô đã khiến cho mình bị đuổi khi xen vào chuyện của một cô hầu gái xinh đẹp quá nhu nhược không tự bảo vệ được mình.

Giờ cô lại lặp lại sai lầm.

Cô lại quan tâm. Cô quan tâm đến Công tước Withingsby, người chẳng yêu ai và chẳng được ai yêu – hoặc tất cả họ đều nghĩ vậy, những người ngốc nghếch.

Cô quan tâm đến Augusta, đứa trẻ cần được sống lại thời thơ ấu, và đến Charles, người có lẽ vẫn cảm thấy bị anh trai phản bội khi bỏ mặc cậu lúc cậu vẫn còn là đứa trẻ.

Cô quan tâm đến Claudia, người đã gây ra mối bất hòa gay gắt giữa hai anh em, và hẳn là biết điều đó và đau khổ về điều đó dù bề ngoài cô luôn tươi tắn rạng ngời. Cô quan tâm đến William, người hẳn là bị giày vò bởi cảm giác có lỗi và cả sự phẫn nộ, nếu đúng là Claudia đã luôn yêu anh ta.

Duy nhất có hai người cô không quan tâm lắm là Marianne và Richard, dù cô yêu lũ trẻ nhà họ.

Thì đúng là cô quan tâm đấy. Cô nàng ngu ngốc. Và cô quan tâm đến người đàn ông này, con người tội nghiệp, rắc rối, tin rằng mình đã làm chủ cuộc đời mình. Sao đàn ông lại ngớ ngẩn đến vậy, y như trẻ con

- ồn ào hùng hổ và trợn mắt trợn mũi mà cũng rất dễ tổn thương.

Cô đã gần như hoảng sợ bởi sự bộc phát của anh ban nãy lúc anh hét lên và cô nhận ra luồng nhiệt nóng trong người mình là hạt giống của anh được phóng thích. Hình như anh đã mất kiểm soát.

Cô đã ôm lấy anh, lòng trào dâng một tình cảm âu yếm, và thì thầm vỗ về anh như thế anh là một đứa trẻ bị ngã xước đầu gối.

Sẽ ổn cả thôi, cô đã trấn an anh.

"Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, cưng."

Cưng ! Cô hết sức hy vọng là anh không nghe thấy. Hầu tước Staunton chắc chắn không phải kiểu người để người khác gọi là cưng, hoặc nảy sinh tình mẫu tử. Khoảnh khắc đặc biệt đó cô đã không cảm thấy gì khác ngoài tình mẫu tử. Anh đã thức.

Bàn tay anh vẽ những vòng tròn nhẹ nhàng trên lưng và mông cô rồi chuyển đến hông để trt dọc hông lên một bầu vú của cô. Anh vuốt ve và chạm ngón tay cái lên núm vú cô.

Ưmm, cô khẽ thốt lên.

Đó là tất cả những gì họ nói. Anh nhấc một chân cô lên áp khít vào hông anh, kéo cô lại gần hơn, rồi đi vào trong cô. Cô rất đỗi ngây thơ. Cô không biết những sự mơn trớn của anh đang dẫn đến đâu. Cô không biết chuyện đó có thể lặp lại sớm thế

- hay trong lúc họ nằm nghiêng bên nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!