Chương 10: (Vô Đề)

Chắc là ngài giận em,cô nói,nên ngài mới bước đi xăm xăm với vẻ mặt tối sầm và khinh khỉnh thế kia."

Rất nhiều người ở Enfield Park có vẻ mặt ấy, cô kết luận. Cô sẽ không bị lây nhiễm mà trở thành một trong số đó. Và cô không còn là một người quan sát ngoan ngoãn nữa

- dù ban đầu cô cũng không được như thế là bao.

Cô đã có một tiếng rưỡi đồng hồ hứng khởi với Claudia và bà Co

lette

- người nói tiếng Pháp rất chuẩn song thỉnh thoảng lại chêm vào mấy từ khu Đông đáng ngờ. Bọn họ đã mải mê nghiên cứu các mẫu trang phục và lục tung tất cả những súc vải ở đó. Họ đã cười đùa, nói chuyện, lấy số đo và đặt hàng.

Có vẻ người thợ may đã hoàn tất những bộ đồ mới của Claudia và chuẩn bị

- một cách miễn cưỡng, bà ta nói thế

- trở về London trong vài ngày tới.

Nhưng giờ bà đã nhiệt thành đồng ý quay lại làm việc, để cho ra đời một tủ váy áo hoàn chỉnh và hợp thời trang cho quý cô đây trong vòng chưa đầy một cái búng tay. Tất nhiên là buổi vũ hội sẽ được ưu tiên hơn hết.

Claudia đã kể hết về buổi tụ họp ấy cho mọi người nghe khi quay lại, và ép Hầu tước phải tuyên bố rằng anh chưa bao giờ vui mừng đến thế trong đời. Anh lại nở nụ cười choáng ngợp ấy lần nữa – và nhìn vào mắt Charity.

Song giờ anh đang sải bước trên lối đi, mắt nhìn thẳng về phía trước, trông quá ư lầm lì, thậm chí độc đ

Cái gì? Anh dừng bước và quay lại đối diện với cô, khiến cô giật mình hốt hoảng.

"Tối sầm và khinh khỉnh ư, lệnh bà? Vậy tôi phải cười toe toét với mấy ngọn cây như thằng ngốc à? Tôi phải làm thơ về vẻ đẹp của buổi sáng và sự tuyệt vời của cuộc sống chắc? Và tại sao tôi phải bực mình với em?"

"Ngài thích em trong bộ đồ màu nâu," cô nói. "Ngài hài lòng với chiếc váy muslin thêu và chiếc váy lụa xám của em. Ngài không lấy làm phiền vì chúng là thứ khả dĩ nhất trong tủ áo thanh lịch của em.

Giờ ngài sắp lãng phí cả gia tài để may sắm cho em trong vài tuần chúng ta bên nhau, Ngài đã bị mắc kẹt. Nhưng em cũng thế, ngài hãy thừa nhận đi.Tôi thích em trong màu nâu ấy à!

"anh nói, quét mắt từ đầu đến chân cô,"Chúng là những bộ đồ khủng khiếp, phu nhân.

Chúng tìm tới chỗ thích đáng của chúng dưới đáy thùng rác sớm bao nhiêu, tôi càng vui mừng bấy nhiêu.Ồ,cô thốt lên.Vậy là ngài không để tâm cho lắm đến việc em sẽ sớm đổi chúng

- ngài sẽ sớm đổi chúng?Nó nằm trong hợp đồng giữa hai ta đó thôi,

"anh nói, đột ngột quay đi và bước tiếp."Rằng tôi sẽ tạo cho em một phong cách thích hợp với vị trí của em."

Trừ chuyện lúc ấy anh đã không cho cô biết chính xác vi trí đó là gì. Và trừ chuyện bản hợp đồng đã không nhắc đến thứ cô sẽ được nhận sau khi họ chia tay, Nhưng cô sẽ không tranh cãi điểm đó. Cô cũng thích những thứ phù phiếm như váy áo mới. Nhưng họa hoằn lắm cô mới có được hơn một bộ mỗi lần.

Claudia đã nhất quyết đặt riêng cho cô một lô đồ mới. Thậm chí số lượng hạn chế mà Charity chấp nhận lúc cuối cùng cũng đủ khiến cô ngất ngây.

Thì ra không phải do vụ xống váy của cô mà chồng cô bước xăm xăm về nhà, nom như vừa nuốt phải chùm nho chua như vậy. Anh đã có một tiếng rưỡi với William và bọn trẻ. Với em trai và các cháu mình.

Cô chạm vào cánh tay chồng và nhìn vào mắt anh khi sóng bước bên anh.

"Ngài đã nói chuyện với William chưa?" cô hỏi.

"Hai người đã dàn xếp ổn thỏa rồi Một lần nữa anh dừng bước, nhưng vẫn nhìn thẳng về phía trước, môi anh mím lại."Nói tôi hay,anh cất tiếng,lúc nào em cũng là một phụ nữ lắm chuyện thế này à?"

Phillip ắt cũng nói thế, song có lẽ không chính xác đến từng chữ. Penny thì không, con bé luôn trung thành và thường thể hiện niềm ngưỡng mộ tính cách mạnh mẽ không cam phận mặc cho cuộc sống xoay vần của chị gái.

Lũ trẻ có thể đồng ý, nhất là khi cô dồn chúng vào một phòng mỗi khi chúng gây hấn với nhau thay vì tách chúng ra như bất cứ người lớn bình thường nào vẫn làm, và cấm chúng ra ngoài cho đến khi giải quyết được các bất đồng.

Vâng, đúng vậy, cô nói.

"Mâu thuẫn giữa hai người là gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!