Chương 24: (Vô Đề)

Sau khi tất cả cùng về trụ sở Công an huyện, đầu tiên Vương Các Đông điều mấy nữ cảnh sát qua an ủi Vương Lệ Cầm, còn mình và các thành viên của đội Trinh sát hình sự lập tức mở một cuộc họp chuyên án.

Vương Các Đông nói với vẻ mặt trầm trọng: "Tình hình hôm nay thế nào, mọi người đều đã thấy rồi đấy, bọn bắt cóc quá giảo hoạt, ngay từ đầu đã biết em họ Vương Lệ Cầm là người của chúng ta, nhưng suốt quá trình không hề nói ra, mà không biết đã dùng quỷ kế gì khiến cho cả va li tiền trở thành đồ phế thải.

Tôi phải chịu một phần trách nhiệm trong việc này, tôi chỉ nghĩ đến vấn đề bọn tội phạm sẽ làm thế nào mang tiền đi trong khi chúng ta đã cử người mặc thường phục, mang theo súng đi cùng, không hề nghĩ đến tình huống tên tội phạm không xuất hiện, mà lại hủy hoại toàn bộ số tiền.

Việc làm này của hắn là để thị uy với chúng ta, trả thù chúng ta, cảnh cáo chúng ta về hậu quả của việc điều cảnh sát đi theo."

Tất cả mọi người đều vô cùng phẫn nộ, không ai ngờ tới một kết quả như vậy.

Tiền đã được bọc rất kĩ bằng giấy bạc, bọc mấy lớp liền, gấp nếp bọc kín tất cả các góc, nước không thể vào được, sau đó mới làm theo yêu cầu của bọn tội phạm, ném va li đựng tiền xuống hồ.

Hơn nữa va li đựng tiền ở ngay trong tầm quan sát của cảnh sát mặc thường phục có mang theo súng, cho dù là có người xuất hiện ở dưới nước, cũng gần như không thể lấy được va li tiền mang đi an toàn, trót lọt.

Kể cả là bọn tội phạm có làm được việc đó, thì đã có thiết bị định vị GPS nhét trong va li đựng tiền, bọn tội phạm mang tiền đi cũng chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.

Khi đưa ra kế hoạch như vậy, Vương Các Đông đã tính đến nhiều phương án đảm bảo, nhưng không ngờ vẫn xảy ra sự việc nằm ngoài dự đoán, giấy bạc biến mất một cách kỳ quặc, tiền cũng hỏng sạch.

Theo như miêu tả của cảnh sát Lý và Vương Lệ Cầm, lúc đó họ đã kiểm tra giấy bạc rất cẩn thận, có thể khẳng định đó là loại chuyên dùng để bọc đồ nướng, bọn tội phạm không thể giở trò gì được, rốt cuộc là vấn đề xảy ra ở đâu, bọn bắt cóc đã làm như thế nào?

Thật không khác nào một màn ảo thuật, bọn bắt cóc đã lừa tất cả bọn họ một vố một cách ung dung thư thái, mà mọi việc diễn ra ngay trước mắt họ, đến bây giờ vẫn chưa hiểu nổi.

Vương Các Đông tiếp tục nói:

"Cú điện thoại cuối cùng, tên bắt cóc hẹn ngày mai cùng thời gian, cùng địa điểm tiếp tục cuộc trao đổi, mọi người có ý kiến gì?"

Cảnh sát Lý buột miệng:

"Anh cả, nhất định lại là một cái bẫy."

Đúng là một câu vô nghĩa, tất cả mọi người đều cho rằng đó là một cái bẫy.

Làm gì có tên bắt cóc nào lại thông báo thời gian và địa điểm giao tiền chuộc trước một ngày cho người nhà của con tin, trong đó có cả một đống cảnh sát?

Hơn nữa địa điểm tiến hành trao đổi lại chọn ở bãi đá ven bể chứa nước Nam Hồ, nơi đó xung quanh toàn là núi, bọn bắt cóc rất dễ tìm chỗ ẩn nấp, tất nhiên là công an cũng dễ tìm chỗ ẩn nấp.

Tiếp tục trao đổi ở địa điểm đó, công an chỉ cần phục sẵn trên núi ở bốn xung quanh, bố trí xạ thủ bắn tỉa, bọn bắt cóc có gan liều mạng đến lấy tiền không?

Lâm Kiệt nói: "Anh cả, em thấy toàn bộ sự việc ngày hôm nay rất khả nghi, tên bắt cóc rõ ràng đã biết em họ Vương Lệ Cầm là người của mình đóng giả, nhưng vẫn để chúng ta tiếp tục diễn, đến cuối cùng mới hủy số tiền ba triệu tệ.

Một số tiền lớn như vậy bị hủy hoại, mà tên bắt cóc có vẻ không hề thấy xót ruột tí nào, điều này quá khác thường."

Đúng vậy, tên bắt cóc dường như không hề tiếc số tiền ba triệu tệ đó, đây là một điểm khả nghi.

Tất nhiên, số tiền đó không phải là của hắn, nhưng cũng là món tiền chuộc mà hắn đã lên kế hoạch công phu để lấy. Một số tiền lớn như vậy mà hủy đi cứ như không, tên bắt cóc dựa vào đâu để tin chắc rằng Vương Lệ Cầm sẽ gom đủ ba triệu tệ nữa cho hắn?

Nếu là những tên tội phạm thông thường khác, thấy ba triệu tệ được đưa đến tận miệng, đều đã lao vào như chó đói thấy mồi, từ bỏ ngay kế hoạch ban đầu, thậm chí biết có cảnh sát ở ngay đó, cũng sẽ liều mạng lấy tiền.

Nhưng nhóm tội phạm bắt cóc này dùng ba triệu tệ chỉ để đổi lấy một câu nói cho vui là biết tiền thật hay giả!

Vương Các Đông vùi đầu vào hai lòng bàn tay, im lặng suy nghĩ, vẫn không tìm được ra cách đối phó cho tình hình nan giải trước mắt.

Vắt óc suy nghĩ cũng không thể nào tìm ra được động cơ vì sao bọn bắt cóc lại làm như vậy.

Không biết vị trí của nhóm bắt cóc và con tin thì không thể sử dụng biện pháp uy hiếp, đe dọa tâm lý.

Trừ lúc tên bắt cóc gọi điện thoại đến, còn những lúc khác đều không thể liên lạc được với những số điện thoại của hắn, nên cũng không thể sử dụng chuyên gia đàm phán.

Mặc dù vụ bắt cóc này có vô số điểm khả nghi, nhưng giờ đây họ chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó là tiếp tục cuộc trao đổi với bọn bắt cóc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!