Chương 20: (Vô Đề)

Ngày thứ hai trôi qua, Sở Công an huyện vẫn không có bất cứ thu hoạch gì về hành tung của nhóm tội phạm bắt cóc.

Sau khi tiến hành điều tra, khả năng bọn tội phạm ẩn náu ở đường An Lạc đã bị loại bỏ. Công việc điều tra dò hỏi ở khu vực lân cận không hề có tiến triển gì, khi Giang Tiểu Binh mất tích không có người chứng kiến. Thông tin tìm hiểu được qua bạn bè của Giang Tiểu Binh cũng vậy, không có thêm bất cứ manh mối nào.

Sở Công an huyện đã gửi đoạn băng ghi hình theo dõi ô tô

- nội dung trọng điểm cần điều tra cho Sở Công an thành phố, nhưng vì độ sáng quá thấp, độ phân giải của camera theo dõi thấp, việc xử lý hình ảnh cần có thời gian, hơn nữa kết quả xử lý cuối cùng cũng có thể không được rõ lắm.

Đến ngày thứ ba, Vương Lệ Cầm sốt ruột không yên, liên tục gọi điện thoại đến hỏi xem đã bắt được bọn tội phạm hay chưa, khiến Vương Các Đông vô cùng phiền não, đành cố gắng tìm lời an ủi.

Đến chiều, Vương Lệ Cầm lại gọi điện thoại đến bảo cô ta đã hẹn mấy người bạn để vay tiền, bây giờ sẽ đi viết giấy vay nợ, đồng thời chuyển tiền vào tài khoản của cô ta, hẹn trước với ngân hàng, sáng sớm ngày hôm sau là có thể rút được ba triệu tệ.

Căn cứ vào hai điểm, một là bọn tội phạm không cho con tin nói chuyện điện thoại, hai là tình trạng tai của con tin, Vương Các Đông phán đoán Giang Tiểu Binh đã chết, nhưng phán đoán này chỉ là suy luận hợp lý dựa trên những manh mối đã biết, nếu xem xét một cách cẩn trọng từ góc độ của một chuyên gia hình sự, hiện giờ vẫn chưa có chứng cứ để kết luận Giang Tiểu Binh đã chết.

Nếu nói với Vương Lệ Cầm, e là cô ta sẽ lập tức mất bình tĩnh, không thể kiểm soát nổi, lúc đó muốn đấu trí với bọn tội phạm để tất cả bọn chúng sa lưới sẽ rất khó khăn.

Vì vậy, dù là xét về tình hay về lý, anh đều không thể nói với Vương Lệ Cầm về phán đoán chưa được kiểm chứng của mình.

Sau khi suy đi tính lại cẩn trọng, Vương Các Đông đồng ý để Vương Lệ Cầm đi chuẩn bị tiền, bên anh cũng chuẩn bị toàn bộ kế hoạch hành động ngày mai, nếu bọn bắt cóc lại gọi điện đến, nhất định phải yêu cầu được nói chuyện với Giang Tiểu Binh qua điện thoại.

Nếu bọn bắt cóc kiên quyết không đồng ý, thì khả năng Giang Tiểu Binh đã bị hại là rất lớn, lúc đó sẽ cử cảnh sát mặc thường phục đi cùng Vương Lệ Cầm, mang theo tiền giả để nhử bọn tội phạm. Khi đó trọng tâm công việc sẽ không phải là giải cứu con tin, mà là bắt hung thủ.

Nếu bọn tội phạm đồng ý cho Giang Tiểu Binh nói chuyện điện thoại, chứng minh được là Giang Tiểu Binh chưa chết, lúc đó dùng tiền thật hay tiền giả để trao đổi, Vương Các Đông cũng đã lên sẵn kế hoạch. Anh đã tính toán kĩ lưỡng, chỉ cần bọn tội phạm dám trao đổi, anh nhất định sẽ không cho chúng có cơ hội chạy thoát.

Sau khi đã bố trí xong công việc, buổi tối hôm đó, đầu tiên Vương Các Đông cử cảnh sát mặc thường phục kiểm soát chặt những con đường chủ yếu, theo dõi xem có kẻ khả nghi nào rình mò ở khu vực gần đó hay không, sau khi xác nhận là không có, anh và sáu cảnh sát hình sự mặc thường phục lặng lẽ đến nhà Vương Lệ Cầm trong đêm tối, tránh không để bất cứ người nào biết.

Vương Các Đông mang đến một túi "tiền" rất lớn, số tiền này được chia thành từng cọc, mỗi cọc một trăm nghìn tệ theo yêu cầu của bọn tội phạm, có điều mặt trên và mặt dưới của mỗi cọc tiền là hai tờ một trăm tệ tiền thật, ở giữa đều là phiếu dùng để thực tập đếm tiền giấy của nhân viên ngân hàng, mặt bên của cọc tiền đã được quét màu, nếu không mở ra thì rất khó phân biệt được thật giả.

Vương Các Đông dặn dò Vương Lệ Cầm kĩ lưỡng về nội dung trao đổi với bọn bắt cóc, bao gồm cả cách ứng phó trong các tình huống có thể xảy ra, tất cả mọi người đều trong trạng thái sẵn sàng hành động, chuẩn bị ngày mai bắt nhóm tội phạm.

Chín giờ sáng ngày hôm sau, điện thoại di động của Vương Lệ Cầm đổ chuông, thấy là một số lạ, mọi người lập tức hành động theo kế hoạch.

Nhân viên kỹ thuật của Sở Công an huyện lập tức bắt đầu dò tìm tín hiệu, tất cả những người có mặt ở hiện trường đều đeo tai nghe không dây, có thể đồng thời nghe được cuộc đối thoại và mệnh lệnh của Vương Các Đông, Vương Các Đông đeo một chiếc mic nhỏ dùng để đưa ra chỉ thị, cũng có thể trực tiếp đối thoại với bọn tội phạm qua điện thoại di động.

Vương Lệ Cầm nghiến răng, vẫn phải nghe điện thoại.

Đối phương nói với giọng rất thoải mái: "A lô, vẫn là tôi. Có bất ngờ không, hay là không bất ngờ? Có chờ đợi không, hay là không chờ đợi?"

Vương Lệ Cầm nhìn Vương Các Đông, ánh mắt tỏ ý cần giúp đỡ, đúng là Vương Các Đông đã hướng dẫn cô đối phương nói gì thì ứng phó thế nào… nhưng Vương Các Đông không hướng dẫn cô nếu đối phương mở đầu bằng một đoạn chẳng hiểu ý tứ ra làm sao thì ứng phó thế nào.

Vương Các Đông ra hiệu bằng khẩu hình miệng: "Hỏi hắn trao đổi thế nào?"

Vương Lệ Cầm đành nói: "Hôm nay nộp tiền chuộc phải không?"

"Tất nhiên rồi, không phải chúng tôi đã cho cảnh sát thời gian là ba ngày sao, tiếc là bọn chúng quá ngu ngốc, không tìm ra chúng tôi, giờ tôi cũng không thích chơi tiếp nữa. Ba triệu tệ đã chuẩn bị xong chưa?"

"Vẫn… vẫn ở ngân hàng."

Đối phương có vẻ hơi bực bội: "Sao vẫn chưa rút ra? Nếu chị không muốn mất tiền để đổi lấy mạng con trai chị thì cũng không cần lãng phí thời gian nữa đâu!"

Vương Lệ Cầm vội đáp: "Ba triệu tệ, một khoản tiền lớn như thế phải hẹn trước với ngân hàng, vừa hẹn hôm qua, hôm nay… hôm nay sẽ rút được ngay."

Đối phương cười bảo: "Hóa ra là hôm qua mới hẹn à, xem ra mấy hôm trước cái ông Vương giám đốc Sở Công an chuyên phụ trách điều tra hình sự vô cùng lợi hại ấy chắc là rất đỗi tự tin, cho rằng nhất định sẽ tóm được tôi hả, ha ha. Xin lỗi nhé, thời gian hết rồi, tôi phải ngắt điện thoại đây, lát nữa nói chuyện tiếp."

Nói rồi liền ngắt luôn điện thoại.

Nhân viên kỹ thuật lập tức nói với Vương Các Đông: "Anh cả, vẫn là số mới, thời gian quá ngắn chưa dò tìm được tín hiệu đã ngắt điện thoại rồi."

Vương Các Đông hừm một tiếng, quay đầu đi, không nói gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!