Chương 42: Thái Độ Lạ

Diệp Cô Tuyệt chửi rủa một hồi xong vẫn phải cắn răng đi xử lý mọi việc.

Ai bảo lão là sư huynh cơ chứ?

Từ trong ra ngoài môn phái người nào cũng biết lão cưng chiều vị sư đệ này nhất.

Thật ra đúng là vậy, ngày xưa Bạch Cẩn Phong vẫn còn là một cục nắm tròn tròn chạy sau mông sư tôn, lão luôn cảm thấy vị sư đệ của mình ngoan ngoãn không ai bì nổi.

Bây giờ dù hắn đã lớn rồi nhưng trong mắt lão cũng không khác là mấy.

Bạch Cẩn Phong không sai.

Chắc chắn do đám người này khi dễ người của hắn trước.

Phải, sự thật chính là vậy.

Diệp Cô Tuyệt bênh người không cần biết lý do.

Lão vung tay ra, dùng một ngọn lửa đốt cho trưởng lão đã ngã xuống của Vạn Cổ vực thi cốt vô hồn, song lão mới dắt bốn người đang cười ngớ ngẩn đi ra khỏi sơn động.

Phía bên ngoài còn xác một vài người nữa.

Xét theo y phục dạ hành trên thân bọn họ, Diệp Cô Thần cảm thấy đám người này cũng chẳng tốt đẹp gì, lại cho một mồi lửa, thế là xong.

"Bạch Cẩn Phong ơi là Bạch Cẩn Phong", Diệp Cô Tuyệt nghiến răng chửi, "Ta ăn ở có đến nỗi nào đâu mà suốt ngày ngươi kiếm việc hành hạ ta thế này.

Để xem lần này ngươi giải thích thế nào."

Nhưng mà may mắn sự việc vẫn còn khống chế được.

Nhớ lại lúc nãy hai tiểu tử Diệp Thần và Từ Kha hớt hải chạy lên Đỉnh Hỗn Mang, nghe xong câu nhắn gửi của Bạch Cẩn Phong, cả người lão hốt hoảng, chỉ lo sư đệ lão gây ra chuyện không thể vãn hồi.

Người không sao là may rồi, còn quản đắc tội với môn phái nào cơ chứ, lão không giải quyết được thì còn có sư tôn.

Nên nhớ sư tôn lão còn cưng chiều Bạch Cẩn Phong gấp mấy lần lão cơ.

Diệp Cô Tuyệt bơ phờ dắt người về trả cho các thế lực lớn, qua loa nói rằng bọn họ tình cờ lạc vào cấm địa rồi gặp phải yêu thú bị phong ấn, một người chết bốn người bị thương.

Mấy người dẫn đội còn lại đều không phải cao tầng môn phái, Diệp Cô Tuyệt nói sao thì là vậy, không dám cãi lại, chỉ có Vạn Cổ vực là khó nói chuyện.

Liễu Tư Minh liên tục đòi Thanh Phong môn cho bọn họ một cái công đạo.

Diệp Cô Tuyệt tất nhiên là không đồng ý.

Lão lợi dụng sự cố dứt khoát cưỡng chế chấm dứt đại hội, mời từng thế lực trở về.

Từ lúc đại hội chấm dứt đến lúc tiễn người đi chỉ mất có một buổi chiều.

Diệp Cô Tuyệt giải quyết xong mọi việc cảm thấy mình già thêm vài tuổi, lão bây giờ mới hùng hổ lên Đỉnh Thiên Nhai vấn tội Bạch Cẩn Phong.

Không ngờ còn chưa lên đến nơi đã nhìn thấy tấm biển sừng sững đặt ở sườn núi, trên đó ghi dòng chữ "đang bế quan, cấm vào!".

Diệp Cô Tuyệt không để ý tức giận xông tới, ai dè bị kết giới đánh văng ra.

Ngẫm nghĩ đến Bạch Cẩn Phong hiện tại tu vi đã ngang bằng lão, Diệp Cô Tuyệt đành nghẹn một bụng tức tối đi về.

Chưa có chưởng môn nào lại phải chịu ấm ức như vậy! Chưa bao giờ!

Bạch Cẩn Phong lần này mà không kiếm được lý do giải thích cho tốt thì chết với lão.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!