Bạch Cẩn Phong với vẻ mặt thâm trầm từ đầu đến cuối đều ôm lấy eo Sở Thanh Vân không buông ra.
Sở Thanh Vân sợ đến mức nín thở, đến khi về tới Thanh Vân Cư, y chưa kịp động đậy đã bị Bạch Cẩn Phong lôi xuống dưới ấn lên ván cửa, thân hình cao lớn phủ lên.
"Ngày hôm nay ngươi nói chuyện với ai?"
Sở Thanh Vân sớm đã đem Bắc Hàn Minh vứt ra sau đầu từ lâu rồi, bây giờ Bạch Cẩn Phong hỏi thì ngơ ngác đần mặt ra.
"Đệ tử...! đệ tử..."
"Cái tên cao cao của Vạn Bảo tông kia có quan hệ gì với ngươi?"
"Bắc Hàn Minh?" Sở Thanh Vân nói xong thì ngỡ ngàng ngẩng mặt lên, đôi mắt của Bạch Cẩn Phong hơi hằn tơ máu màu đỏ, thân hình cao lớn áp sát vào y.
"Sư tôn...! Đó là bằng hữu mới quen của ta."
"Bằng hữu?" Bạch Cẩn Phong gằn từng tiếng.
"Bằng hữu mà nói nói cười cười dựa sát vào nhau? Sở Thanh Vân ngươi quên vi sư đã từng nói gì rồi sao?"
"Ngươi tuyệt đối không được phép có đạo lữ!"
"Sư tôn, vì sao chứ? Đệ tử chưa từng nói sẽ kiếm đạo lữ...! Vì sao người lại phản ứng gay gắt như vậy?"
"Vi sư có nguyên do riêng, ngươi cứ nghe lời là được.
Đừng tiếp xúc quá nhiều với người lạ."
Hơi thở lạnh lẽo phả vào tai Sở Thanh Vân làm y căng thẳng cực độ, khí thế của Bạch Cẩn Phong bao phủ toàn bộ nơi đây.
Sở Thanh Vân cảm thấy mình giống một con chim bị bẻ gãy cánh, không tài nào vùng vẫy thoát ra khỏi chiếc lồng mang tên Bạch Cẩn Phong.
Sở Thanh Vân bỗng dưng cảm thấy sợ hãi, ý muốn chiếm hữu của người này càng ngày càng rõ ràng rồi, y phải làm sao đây?
Thuận theo hay là phản kháng? Hay là xé rách tấm chắn mỏng manh giữa hai người?
Hít sâu một hơi, Sở Thanh Vân cắn răng đáp lại:
"Sư tôn.
Đệ tử với Bắc Hàn Minh chỉ là bằng hữu.
Hơn nữa nếu đệ tử và hắn có gì..." Sở Thanh Vân ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Bạch Cẩn Phong, "Sư tôn chẳng lẽ lại lỡ 'chia uyên rẽ thuý'?"
Sở Thanh Vân không đợi Bạch Cẩn Phong trả lời mà nói tiếp.
"Ơn cưu mang mười sáu năm qua đệ tử không cách nào trả nổi, sư tôn sẽ mãi mãi là trưởng bối tôn kính nhất trong lòng đệ tử.
Nhưng mà việc riêng của đệ tử người đừng can thiệp nữa có được không?"
Lời nói này thành công đem trái tim Bạch Cẩn Phong nứt vỡ, hắn mím môi, đầu ngón tay siết mạnh đến thâm tím, cả thân lẫn tâm bỗng dưng mệt mỏi.
Vì sao cớ sự lại ra thế này? Sở Thanh Vân ngoan ngoãn dễ bảo khi xưa đâu rồi? Sở Thanh Vân luôn luôn coi hắn là tất cả đâu rồi?
Bạch Cẩn Phong nhìn chăm chú vào đôi mắt quật cường của thiếu niên, nhận ra mình còn quá nhiều điều chưa hiểu về y.
Hắn thả tay ra, áp lực cũng thu lại, rũ mi ê ẩm nói:
"Vi sư chỉ muốn tốt cho ngươi, người xấu ngoài kia nhiều lắm, ngươi..." Giọng hắn ngập ngừng, tựa nỉ non mà cũng tựa van nài, "Ngươi chỉ ở cạnh vi sư thôi không được sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!