Trong lúc trên đài bắt đầu thi đấu, hai người vừa xem vừa vui vẻ hàn huyên với nhau.
Bắc Hàn Minh rất lợi hại, qua chiêu thức có thể chỉ rõ nhược điểm của đối thủ.
Sở Thanh Vân nghe một lúc mà hiểu được rất nhiều thứ.
Sở Thanh Vân cảm thấy hai người mới gặp mà như đã quen từ lâu, vui vẻ tươi cười, mãi đến khi y cảm nhận có một ánh nhìn chằm chằm vào gáy mới giật mình khựng lại.
Sao Sở Thanh Vân có thể quên mất trên khán đài là vị sư tôn tâm tư khó dò của y chứ.
"Thôi bằng hữu của ta gọi rồi.
Lần sau sẽ hàn huyên tiếp với huynh." Sở Thanh Vân lấy cớ rồi chào tạm biệt Bắc Hàn Minh, trong lòng khá là phấn khởi khi quen được một bằng hữu mới.
Bắc Hàn Minh nhìn theo bóng lưng Sở Thanh Vân thật lâu mới luyến tiếc rời đi.
Sở Thanh Vân bước đến lôi đài số ba vừa đúng lúc Diệp Thần đang chuẩn bị lên đài, đồng thời bên kia Từ Kha cũng chuẩn bị thi đấu ở lôi đài thứ tư.
Bất đắc dĩ, Sở Thanh Vân đành phải thầm xin lỗi Từ Kha.
Dù sao Từ Kha còn có rất nhiều nữ tu quan tâm, còn đại sư huynh Diệp Thần của y thì nổi tiếng cao ngạo, người cổ vũ chỉ toàn mấy đệ tử ngoại môn.
Lúc đọc đến số thăm.
Sở Thanh Vân mới biết đối thủ của Diệp Thần chính là Mạc công tử Mạc Vô Tà.
Khoé miệng Sở Thanh Vân giật giật, trong lòng lén lút thắp cho hắn một nén nhang.
Diệp Thần số quá nhọ.
Ba năm trước hắn đã không phải là đối thủ của Mạc Vô Tà rồi, giờ gặp nhau chắc chắn là lại bị áp chế.
Diệp Thần cũng cảm thấy số mình đen đủi, nhưng hắn không đầu hàng trái lại còn vui vẻ nói với Mạc Vô Tà, dường như hai người đã quen biết từ lâu.
"Mạc Vô Tà.
Rất vui khi được làm đối thủ của ngươi."
Mạc Vô Tà cười như gió xuân, hai chiếc răng nanh đáng yêu vô cùng, đôi mắt hấp háy như vầng trăng non, y lễ độ chào lại.
"Diệp công tử.
Từ biệt đã lâu, không biết kiếm pháp của ngươi có tiến bộ chút nào không?"
Diệp Thần thật thà đáp.
"Có tiến bộ cũng làm sao bằng Mạc công tử nổi danh thiên hạ được chứ."
Mạc Vô Tà cười càng tươi, không phản bác lời hắn nói.
"Hay là hôm nay chúng ta chỉ dùng kiếm thôi nhé.
Ta sẽ xuất mười kiếm, ngươi chỉ cần đỡ được ba kiếm thì ta chấp nhận thua."
Diệp Thần tự lượng sức mình nên chẳng khách khí mà gật đầu luôn.
"Được, công tử nói phải giữ lời đấy nhé."
"Quân tử nhất ngôn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!