Chương 27: Thanh Vân Cư

Từ Kha đứng cạnh nhìn thấy biểu hiện của Diệp Thần liền bật cười.

Còn Sở Thanh Vân thì không vui một chút nào, sao cứ lần nào gặp Bạch Cẩn Phong cũng là khi y đang phạm lỗi chứ?

Bạch Cẩn Phong từ từ tiến đến, nhìn thấy Lục Thanh Sương đang bất tỉnh nhân sự thì khẽ nhíu mày, lại nhìn sang Sở Thanh Vân, ánh mắt dừng ở trên mặt y khá lâu.

Sở Thanh Vân chột dạ lấy tay xoa má, không ngờ lại thấy hơi đau đau.

Thì ra lúc nãy đánh nhau không biết bị cái gì quệt phải.

Y vô tội chớp chớp mắt, đổi được một cái trừng mắt của Bạch Cẩn Phong.

"Minh Lãng sư huynh," Bạch Cẩn Phong quay sang nói với Minh Lãng tiên tôn.

"Đệ tử của ta ta sẽ tự mang về trừng phạt.

Huynh cho ta mượn Từ Kha một lúc."

Minh Lãng tiên tôn vội vàng gật đầu.

"Được được.

Từ Kha đâu rồi, mau lên đây."

Từ Kha vội vàng bước ra.

"Sư tôn con đây."

Minh Lãng tiên tôn chưa kịp nói gì thì Bạch Cẩn Phong đã ngắt lời.

"Ngươi đưa Lục Thanh Sương về tiểu viện giúp ta.

Trước khi ngươi đi nhớ đốt cho hắn một ít huân hương.

Từ Kha: "..."

"Vâng thưa sư thúc."

Từ Kha nhìn Lục Thanh Sương, gương mặt tràn đầy miễn cưỡng nhưng mà không thể trái lời, mặt mày nhăn nhó nâng người lên, chẳng thương hương tiếc ngọc gì mà vắt hắn qua vai.

Bây giờ đến lượt Diệp Thần len lén cười nhạo Từ Kha.

Lục Thanh Sương bình thường rất để ý mặt mũi, nếu hắn mà biết mình bị coi như bao tải mà khênh về thế này chắc chắn sẽ oán hận.

Từ Kha biết vậy nên nhanh chóng cáo từ mọi người rồi rời đi.

"Chúng ta đi thôi." Bạch Cẩn Phong quay sang Sở Thanh Vân rồi nói.

Sở Thanh Vân đáp lời: "Vâng..."

Bạch Cẩn Phong giải quyết xong rồi thản nhiên dẫn người đi, xung quanh ngoài Diệp Cô Tuyệt thì chẳng ai dám đáp lời.

"Sư đệ, tí nhớ lên đỉnh Hỗn Mang nhé!"

Bạch Cẩn Phong dẫn người đi rồi đám đệ tử đang nghe mắng mới thôi không sợ hãi.

Minh Lãng tiên tôn thấy thế thẹn quá hóa giận.

"Sợ cái gì mà sợ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!