"Sư tôn."
Sở Thanh Vân ngẩng đầu lên, trong mắt vẫn còn vương một tia mất mát, bao nhiêu lời trách móc của Bạch Cẩn Phong đành nuốt vào trong lòng.
Hắn khẽ hắng giọng.
"Ngươi chạy ra đây làm gì? Về thôi."
"Vâng."
Sở Thanh Vân yên lặng đi đằng sau Bạch Cẩn Phong, y không nói lời nào làm bầu không khí trở nên gượng gạo.
Bỗng Bạch Cẩn Phong dừng chân lại, cây đèn trong tay vụt tắt.
Sở Thanh Vân không kịp phanh lại, mũi va thẳng vào lưng Bạch Cẩn Phong.
"Ai da...! Sư tôn sao người dừng lại?"
Trong bóng tối khôn cùng, một bàn tay mang theo giá lạnh nắm chặt lấy tay Sở Thanh Vân.
"Đèn này thiếu không khí sẽ ngừng cháy, để ta dẫn ngươi đi cho nhanh."
"Đệ tử..." Sở Thanh Vân chưa kịp nói xong, một lực đạo mạnh mẽ đã cuốn bay y đi.
Gió thổi mạnh bên tai, đầu óc quay cuồng, chỉ có tay siết tay là chân thật.
Đến lúc tỉnh táo lại, cả hai người đã đứng ngoài cửa động Tuyệt Linh.
Bạch Cẩn Phong buông tay ra làm Sở Thanh Vân lảo đảo suýt ngã, y vội vàng lấy lại thăng bằng, cả người vẫn tràn đầy cảm giác phấn khích.
"Sư tôn, vừa rồi là gì vậy? Tốc độ thật là nhanh."
Bạch Cẩn Phong lời ít ý nhiều phun ra một câu cộc lốc: "Phi độn."
Thì ra đây là phi độn, thực sự thứ này quá tiện dụng.
Có nó rồi sau này rời khỏi sơn môn không lo đi bộ mỏi chân nữa.
Sở Thanh Vân phấn khích níu lấy áo Bạch Cẩn Phong.
"Sư tôn, người dạy đệ tử chiêu này đi."
Bạch Cẩn Phong nhìn hai bàn tay đang túm chặt lấy áo mình, lặng lẽ gỡ ra, ho khẽ.
"Khụ.
Để khi nào vi sư rảnh đã.
Cái này cũng đơn giản thôi."
Lúc này Sở Thanh Vân mới ý thức được mình hơi bỗ bã, ngại ngùng lùi về đằng sau.
Bạch Cẩn Phong không để bụng, giọng nói đều đều vang lên:
"Thanh Sương sư huynh của ngươi bị ốm nặng, ngươi đi thăm tiện thể mang cho hắn cái bình này.
Bảo hắn nghỉ ngơi cho tốt."
Dứt lời, một cái bình màu trắng ngọc lửng lơ bay đến trước mặt Sở Thanh Vân, y giơ hai tay lên đỡ, ngửi thấy một mùi hương thanh khiết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!