Bỗng nhiên một tiếng kêu the thé vang lên trong đêm đen vô tận, Lục Thanh Sương giật mình làm rơi hạt Phá diệt châu.
Mặc cho trái tim đập muốn vỡ tung lồng ngực, hắn theo bản năng lùi lại phía sau, dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi chỗ này.
Tiếng kêu vừa xong là của hồ ly nhỏ, không hiểu nó phát điên gì mà đang từ trong đám y phục lại phóng ra ngoài cửa động, miệng liên tục rít lên những âm thanh chói tai, khiến Sở Thanh Vân đang từ trong nhập định mở bừng mắt ra.
"Mày sao vậy a Tuyệt?"
Hồ ly nhỏ nhảy trở lại, cắn gấu quần y rồi bắt đầu lôi kéo.
Sở Thanh Vân ý thức được có chuyện không đúng, vội vã đi kiểm tra.
Nhưng cửa động trống không chẳng có một bóng người, kết giới bên ngoài bị phá hỏng, dưới đất còn vương một vài dấu chân.
Là ai đến đây? Có mục đích gì?
Sở Thanh Vân ngẩn ngơ đứng ngoài cửa động, tận đến lúc thấy gió lạnh thổi qua, hạt mưa tấp vào thân rét buốt.
Y mới ý thức được mình đang để trần thân trên.
"Sở Thanh Vân.
Sau này cấm ngươi cởi xiêm y trước mặt người khác.
Đây là môn quy, ngươi mà vi phạm đừng có trách vi sư vô tình."
Lời Bạch Cẩn Phong còn văng vẳng bên tai, hôm nay Sở Thanh Vân đã vi phạm.
Ôm hồ ly nhỏ trên tay, Sở Thanh Vân vội vã đi vào trong động rồi mặc y phục lại.
Nhưng kết giới ngoài kia bị phá hỏng, đêm nay y cũng chẳng dám ngủ nữa.
Sở Thanh Vân nựng hồ ly nhỏ trên tay, miệng lầm bầm hỏi nó.
"Lúc nãy là ai mày có biết không?"
Hồ ly nhỏ dụi đầu vào tay Sở Thanh Vân, bốn cái đuôi xoè ra như bốn cái quạt.
Sở Thanh Vân lo lắng vô cùng, gương mặt trở nên khó coi.
Cái cảm giác bị rình rập không tốt chút nào.
Ngẫm đi ngẫm lại thì tất cả cũng là tại công pháp do Bạch Cẩn Phong đưa.
Thứ công pháp này có tên là Hoả diễm thiên phần quyết.
Uy lực cực kỳ khủng bố, đây là công pháp tu luyện hệ hoả, mỗi một tầng lại có một công dụng khác nhau.
Sở Thanh Vân luyện một tuần thì đan điền bắt đầu sản sinh ra một đốm hoả diễm màu đỏ, đốm hoả diễn này hấp thu linh lực để phát triển, thành ra hàng ngày Sở Thanh Vân liên tục phải vận chuyển công pháp để cung ứng cho đốm lửa đó.
Lẽ ra mọi chuyện chỉ có thế, nhưng theo thời gian khi đốm hoả diễm này lớn lên, cơ thể y lại không thể khống chế nó, đôi lúc lửa cháy mạnh tràn ra ngoài thiêu đốt hết mọi thứ xung quanh, nhất là áo trên người, lửa liếm soạt một cái đã biến thành tro tàn.
Chỉ một tuần trôi qua mà Sở Thanh Vân đã sắp hết y phục để mặc, cuối cùng bất đắc dĩ lúc tu luyện phải cởi trần thân trên ra.
Càng nghĩ càng khó chịu.
Sở Thanh Vân đứng lên ra ngoài cửa động kiểm tra kỹ càng một lần nữa, sau khi chắc chắn không có người thì mới đi vào.
Đến sát cầu thang lên xuống, bỗng nhiên chân y dẫm phải thứ gì đó gồ lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!