Chương 2: Xuyên Qua

Năm Vĩnh sinh thứ ba trăm năm mươi hai.

Ngày hôm nay trên bầu trời dưới chân núi Thanh Phong phát sinh dị tượng.

Thất thải quang hoa xuyên qua tầng mây chiếu xuống thành từng dải như cầu vồng, xen lẫn đó là tiếng sấm rền vang.

Cửu lôi kiếp giáng thẳng xuống, chín chín tám mươi mốt đạo lôi kiếp đánh xuống liên tục.

Người mang mục đích có rất nhiều nhưng không có một ai dám bén mảng tới gần, tận đến khi lôi vân tan đi mới lò dò tiến đến.

Lúc đó trên mặt đất chỉ còn lại một đám tro tàn và bóng lưng của nam nhân cao lớn đang ôm đứa bé.

Bên cạnh là đều là tro tàn, mặt đất bị lôi kiếp xé làm đôi, nứt vỡ chằng chịt.

Sau lưng đứa bé đó phát ra quang mang sáng rực.

Trong đám người bỗng có tiếng hét:

"Chính nó.

Đúng là đứa bé kia rồi."

Nam nhân giống như không nghe thấy, hắn cúi đầu nhìn đống tro tàn dưới đất, chất lỏng trong mắt chảy ra.

Mà đến khi hắn quay người lại, đôi mắt tràn đầy kiên quyết.

Hắn rút kiếm ra, chỉ thẳng vào đám tu sĩ.

"Ai dám đụng con ta.

Giết!"

Nam nhân tay ôm đứa bé cầm kiếm lao vào, một trận ác chiến chưa từng có diễn ra.

Kết quả là hai bên lưỡng bại câu thương.

Đám người tử thương vô số.

Nam nhân bị thương quá nặng đành dùng truyền tống phù trốn đi, nhưng không ngờ chân hắn vừa chạm đất đã ngửi được khí tức của kẻ thù truyền kiếp.

Nam nhân vội vàng đánh một cấm chế che giấu bé con trong lòng vào lùm cây ven đường.

Đứa bé vẫn ngoan ngoãn nằm ngủ không biết gì, đôi mắt non nớt nhắm chặt, hai má hồng hào không vương một chút máu.

Đôi mắt sắc bén của nam nhân trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, hắn tháo sợi dây chuyền trên cổ và chiếc nhẫn trữ vật trên tay xuống rồi đeo lên cho bé con.

"Con ngoan, nhất định phải bình an mà lớn lên.

Cha xin lỗi vì không thể cùng con bước tiếp..."

Dứt lời nam nhân liền đứng lên, chạy về một hướng khác, khi kẻ thù chạy tới, hắn giơ kiếm lên, tự kết liễu chính mình.....***...!

Mười lăm năm sau, năm Vĩnh Sinh thứ ba trăm sáu mươi bảy.

Sở Thanh Vân nằm mơ, y nằm mơ thấy mình đang đứng nhìn một biển máu, tiếng oán hận xung quanh vang lên không ngớt, mùi rỉ sắt sền sệt làm y run lên cầm cập.

Đứng giữa biển máu đó là một bóng lưng thẳng tắp tóc dài ngang eo.

Lúc người đó quay lại, đôi mắt đỏ như máu xoáy thẳng vào lòng y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!