Chương 14: Bị Phạt

Chết cha, Bạch Cẩn Phong đứng đây từ lúc nào, hắn đã thấy được gì?

"Sư...! sư tôn."

Sở Thanh Vân toát mồ hôi hột, trong lòng giờ là run rẩy thật sự, lại nghe Bạch Cẩn Phong nói tiếp.

"Nhanh lên, đừng lề mề."

Bạch Cẩn Phong nói xong tay điểm một cái, không gian vặn xoắn trong tích tắc, trước mặt hắn xuất hiện một thanh kiếm, linh văn xanh mang theo đạo vận vờn quanh thân.

"Vô Ảnh kiếm." Thanh kiếm truyền thuyết, Bạch Cẩn Phong vì nó mà trở nên thành danh ở Tu chân giới.

Nghe đồn kiếm này vốn cắm ở đỉnh Thiên Nhai, chưa từng có người rút ra được.

Từ khi Bạch Cẩn Phong tiếp quản Vô Ảnh phong, hắn liền rút kiếm lập uy, tiếp nhận Hỗn độn vô ảnh kiếm.

Từ đó chiêu kiếm này là dấu hiệu nhận biết của đệ tử Vô Ảnh phong.

Vô ảnh kiếm thân dài ba thước, duy độc một màu đen tuyền, sát khí quanh kiếm làm Sở Thanh Vân hơi khó chịu.

Bạch Cẩn Phong không để ý, miệng niệm pháp chú làm cho thanh kiếm dần dần biến lớn.

Bạch Cẩn Phong dẫn đầu bước lên, liếc sang Sở Thanh Vân vẫn còn ngơ ngẩn đứng đó.

"Đi thôi."

Sở Thanh Vân lạch bạch chạy lại, chân bước rón rén lên kiếm.

Bạch Cẩn Phong không đợi y đứng vững, Vô Ảnh kiếm đã hoá thành một chùm ánh sáng bay vụt lên trời.

Nhất thời tất cả Thanh Phong môn từ già đến trẻ, từ đang bế quan lẫn đùa nghịch đều nghe thấy tiếng hét kinh thiên động địa của Sở Thanh Vân.

Sở Thanh Vân thực sự sắp bị doạ chết rồi, tay theo bản năng ôm chặt lấy thắt lưng của Bạch Cẩn Phong, theo phi kiếm lượn tới lượn lui mà linh cốc ăn hồi sáng suýt nữa thì phun ra hết.

Trong sách miêu tả đạp lên kiếm phi hành oai phong lẫm liệt chừng nào.

Nhưng mà đến lượt Sở Thanh Vân thì không như vậy, y chỉ cần nhìn thấy đồi núi nhấp nhô phía dưới là thấy kinh hãi rồi.

Nhỡ may trượt chân khỏi kiếm một cái thì chỉ có nước đi đời nhà ma.

Đến lúc Bạch Cẩn Phong dừng lại, bàn tay Sở Thanh Vân vẫn bám chặt vào lưng áo người ta, cả cơ thể gần như treo lên người nam nhân.

Bạch Cẩn Phong đang bực mình thấy tình cảnh này cũng phải bật cười, hắn gỡ tay Sở Thanh Vân ra khỏi người rồi nhắc nhở y, giọng có phần hơi khàn khàn.

"Tới nơi rồi."

Sở Thanh Vân cúi đầu xuống, đợi cho đầu đỡ choáng mới nhìn ngó xung quanh.

Đây không phải là đỉnh Thiên Nhai à?

Hàng trúc trước nhà vẫn vậy, gió thổi cành lá lao xao, căn nhà trúc đìu hiu đứng đó trông có phần cô quạnh.

Bạch Cẩn Phong đưa y đến đây làm gì chứ?

Sở Thanh Vân đang thắc mắc thì Bạch Cẩn Phong đã chậm rãi đạp lá khô đi tới gần.

Hắn khẽ phẩy tay một cái, hai đầu gối của Sở Thanh Vân liền nhũn ra, bịch một cái quỳ xuống đất.

Giọng nói lạnh nhạt vang lên trên đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!