Chương 116: (Vô Đề)

Bên trong kết giới đã ngăn truyền âm ra ngoài, nên cũng chẳng ai rõ bên trong bọn họ nói gì với nhau cả.

Nhìn bầu không khí im lặng đến trầm trọng này, Lưu Phong cô lại cười khổ.

Có thể, lần này cũng chỉ mình cô tương tư rồi a—

Bây giờ rút lại câu đấy còn kịp không…?

- Sư tôn à, ngài…

Vành tai Xuyên Giang đã đỏ ửng.

Nàng đột ngột quay mặt đi mà nói:

- Ta cũng vậy.

- Có thể… Hả???

Lưu Phong mở to mắt ra nhìn.

Cô không có nghe nhầm, đúng chứ???

Vậy mà sư tôn cũng thích cô???

Lưu Phong cô vội đưa đôi bàn tay run run lên bả vai nàng, hỏi:

- Sư tôn, người thực sự thích đồ nhi.

- Ừ.

- Là kiểu quan hệ sư đồ sao, thưa ngài?

- Không, kiểu khác cơ.

- Tình mẫu tử?

- Ngươi bị điên à?

- Nàng ta gõ mạnh vào đầu cô đến nỗi muốn nổi cục, gằn giọng

- Ta thích ngươi, thích theo kiểu khác, chứ không phải kiểu mẫu tử hay sư đồ kia!

Câu trả lời này của Xuyên Giang đã thực sự khiến cho đôi đồng tử của Lưu Phong lấp lánh cả lên.

Vậy là lần này đã không uổng công cô thầm yêu nàng rồi!

- Ngài thích đồ nhi thật sao???

- Thật.

- Ta không nghe rõ, ngài nói lại được không???

- Thật!

- Xuyên Giang nhắm mắt lại mà nói lớn hơn trước.

- Sư tôn.

- Đột nhiên Lưu Phong bá cổ nàng, vui vẻ nói

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!