Chương 12: Kết hôn, một tiếng gọi bà Hạ.

Hơi thở của Chung Thư Ninh như ngừng lại.

Bởi vì câu nói cuối cùng của anh đã đánh thẳng vào trái tim cô!

Cô quá khao khát có một mái nhà.

Một nơi thuộc về riêng mình, có thể che nắng che mưa, không bao giờ phải lo lắng sẽ bị đuổi đi nữa.

Chung Thư Ninh sớm đã hiểu, hôn nhân của mình không phải do cô tự quyết định được. Nếu không phải là Chu Bách Vũ, nhà họ Chung cũng sẽ sắp đặt cho cô một đối tượng liên hôn khác.

Đối với cô, tình yêu là một thứ xa xỉ.

Mấu chốt là, cô không cần phải quay về cầu xin nhà họ Chung hay Chu Bách Vũ mà vẫn có thể giải quyết được mọi khó khăn trước mắt.

Cô đã rung động một cách đáng hổ thẹn.

Mắt cá chân đau nhói, cả người ướt sũng, giờ lại bị gió điều hòa thổi vào khiến đầu óc cô hơi choáng váng. Chung Thư Ninh nhìn người đàn ông bên cạnh: "Ngài Hạ này, kết hôn với tôi, có thể sẽ mang đến cho anh không ít phiền phức."

"Đối với tôi, chuyện của cô không phiền phức."

Chung Thư Ninh cười thầm trong lòng.

Phải rồi, ở thủ đo, Hạ Văn Lễ là người mà giới quyền quý phải tranh nhau lấy lòng, sao nhà họ Chu và nhà họ Chung có thể uy ***** được anh chứ?

"Tôi là trẻ mồ côi, không có gia thế, không có chỗ dựa, không thể giúp được gì cho anh cả." Chung Thư Ninh cắn môi.

"Gia thế hiển hách chưa chắc đã tốt."

Những gia tộc lớn thường đấu đá tranh giành, lời anh nói cũng là sự thật.

"Hơn nữa…" Hạ Văn Lễ nói thêm: "Tôi cũng không cần bất kỳ ai giúp đỡ."

Nhà họ Hạ và cả anh đã đủ lớn mạnh rồi!

Vốn dĩ anh không cần dựa vào liên hôn để củng cố bất cứ điều gì.

Có lẽ đầu óc Chung Thư Ninh đã bị gió của điều hòa trong xe thổi cho mê muội, hoặc cũng có thể là do những lời vừa rồi của Hạ Văn Lễ mang một sức cám dỗ chí mạng đối với cô.

Nếu thật sự kết hôn với anh là cô đã được hời rồi.

Điều kiện của Hạ Văn Lễ quá tốt, theo lời anh nói, cô chỉ cần đóng tốt vai vợ của anh là có thể sở hữu tất cả.

Muốn giúp trại trẻ mồ côi vượt qua khó khăn trước mắt không phải là chuyện dễ. Nếu quay về cầu xin nhà họ Chung, cô sẽ chỉ càng thêm hèn mọn, cả đời này cũng sẽ bị họ nắm trong lòng bàn tay.

Vốn dĩ cô không ôm hy vọng gì về tình yêu, thế nên lời đề nghị của anh có sức hấp dẫn quá lớn đối với cô.

Hơn nữa, họ đều cho rằng việc cô được nói chuyện với Hạ Văn Lễ đã là trèo cao rồi.

Nếu cô gả cho Hạ Văn Lễ, chẳng phải là có thể vả mặt họ một cái thật đau sao?

Giây phút ấy, Chung Thư Ninh cảm thấy mình thật đáng hổ thẹn…

Cô muốn.

Cứ sa ngã đi!

"Ngài Hạ, anh sẽ hối hận đấy."

Hạ Văn Lễ khẽ nhếch môi, không đáp lời cô mà chỉ gọi Trần Tối một tiếng rồi nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!