Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Từ Bắc cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ với cái tên tiệm Sói Bán Hoa mà Giang Việt đột phát ý tưởng ra, hắn từ chối sử dụng, nhưng cũng không nghĩ ra cái tên nào hay hơn, hơn nữa suy nghĩ lại cứ quẩn quanh mấy chữ Sói Bán Hoa này rất khổ sở, chọn thế nào cũng không chọn được.
Đệt, khỏi tên luôn! hắn nằm trên giường, đạp đạp ván giường.
Sói Hoa Hoa —— Giang Việt năm trên sô pha trong phòng khách kêu một tiếng, hai ngày nữa cậu ta mới về, buổi tối ở đậu chỗ Từ Bắc.
Cũng được lắm.
Lang Cửu nằm bên cạnh Từ Bắc, trở mình nhỏ giọng đáp một câu.
Từ Bắc cũng tức đến bật cười, hắn xuống giường đi ra phòng khách, rót cốc nước:
"Còn nghĩ ra ý tưởng thiu cho lão tử nữa thì mẹ nó đuổi cậu ra, cậu sang Thẩm Đồ mà ngủ!"
"Chú hai, đừng vậy mà, tôi nghiêm túc nghĩ giùm chú đây, tôi không nói nữa là được chứ gì,"Giang Việt bật cười,
"Tôi không đến chỗ Thẩm Đồ đâu, thói quen sống khác biệt quá lớn."Lớn cỡ nào chứ.
"Từ Bắc thuận miệng hỏi một câu, hắn cảm thấy Thẩm Đồ càng giống người bình thường hơn Lang Cửu nữa."Chú không biết thôi,
"Giang Việt ngồi dậy trên sô pha, ôm chăn,"Buổi tối Thẩm Đồ không ngủ, cả đêm đều không ngủ… mà hình như ban ngày cũng không ngủ… tôi cũng không biết khi nào anh ta ngủ nữa.Không phải chứ, vậy y sống làm sao.
"Từ Bắc nhìn Lang Cửu nằm chổng vó trên giường, thằng nhóc này ngủ giỏi lắm, tuy nói ngủ rất nông, có động tĩnh là thức ngay, nhưng vừa chạm gối không đến mấy phút đã ngủ được rồi."Ai mà biết, cao thủ anh Lâm huấn luyện ra,
"Giang Việt cười cười,"Anh đừng thấy Cửu ngoan trước đây rất ngầu, nhưng muốn đánh lén Cửu ngoan thì vẫn có cơ hội, mà muốn đánh lén Thẩm Đồ thì khó lắm, cho nên tôi không muốn ở cùng anh ta mãi, thời gian dài sẽ thành bệnh tâm thần mất.Lén tôi cũng không lén được!
"Lang Cửu rất không phục ôm gối của Từ Bắc kêu một tiếng."Mày đi qua một bên,Từ Bắc vui vẻ,Hôm nay mới bị hai cô bé nhà người ta dòm láng đó thây…Ồ,
"Giang Việt liền hứng thú hẳn, quay đầu liếc vào phòng ngủ,"Cửu ngoan, chuyện gì vậy, đột nhiên hào phóng thế, lúc trước người ta nắm tay cái đã xịu mặt rồi.Thẩm Đồ nói…
"Lang Cửu muốn giải thích, lại cảm thấy không biết nói thế nào, dứt khoát dùng chăn che kín đầu,"Tôi không biết.Đúng rồi, Cửu ngoan, tôi có quà tặng cậu,
"Giang Việt như đột nhiên nghĩ ra gì đó, chộp lấy áo khoác của mình chạy vào phòng ngủ,"Cậu khoan ngủ đã, bảo đảm cậu nhìn thấy quà rồi sẽ không ngủ được nữa.
"Từ Bắc khó hiểu nhìn Giang Việt chạy vào, hắn hơi không yên tâm muốn đi theo, chân Giang Việt móc cửa đóng lại:"Chú hai đừng nghe lén.Đệt!
"Từ Bắc sững ra, xoay người mò trong túi áo nửa ngày, tìm được điếu thuốc hôm trước Từ Lĩnh đưa, vào nhà bếp hé cửa sổ ra. Không biết Giang Việt làm cái trò gì, dù sao Lang Cửu cũng sẽ dính đòn hết, trình độ dỗ trẻ con đúng là hạng nhất."Quà gì?
"Lang Cửu vẫn luôn rất hứng thú việc nhận quà, lập tức vén chăn ngồi dậy. Giang Việt ngồi xuống bên mép giường, lấy ra một thứ gì đó đựng trong bao nilon đưa cho Lang Cửu,"Đi gấp quá, không gói lại kịp, cậu xem có thích không?Không cần gói đâu, dù sao cũng phải xé.
"Lang Cửu rất vui vẻ nhận lấy mở bọc ra, lấy từ trong đó ra một chiếc hộp nhỏ, sững người,"Ba con sói?Suỵt… đừng để Từ Bắc nghe thấy.
"Giang Việt vươn tay đè miệng Lang Cửu, lại chỉ chỉ chữ trên hộp,"Cái này không giống loại trước đây cậu thấy, đây là của bạn học chúng tôi mang từ nước ngoài về, khụ… cậu có thấy không, có hơi gồ lên, mùi bạc hà, có 12 màu…Tại sao lại như vậy?
"Lang Cửu bóc hộp lấy một cái ra, phát hiện gói của nó trong suốt, có thể nhìn thấy màu của ba con sói bên trong, đủ màu đủ sắc rất đẹp."Ba con sói tình thú,
"Giang Việt cười cười,"Thế nào, tôi cũng không nỡ dùng, đều cho cậu hết, đủ thành ý chưa… cậu giữ lại từ từ chơi, có điều phải đợi tôi đi rồi mới được cho Từ Bắc biết, nếu không chắc chắn tôi không thể sống sót rời khỏi Định Xuyên đâu.Ừm!
"Lang Cửu gật đầu, ánh mắt vẫn dừng lại trên những ba con sói đủ màu. Đêm nay Lang Cửu quả nhiên không thể nào ngủ ngon, cậu sợ Từ Bắc nhìn thấy, nên giấu ba con sói bên dưới gối, Từ Bắc nhỏ giọng gặng hỏi cậu nửa ngày, cậu cũng không hé răng."Chắc chắn không phải thứ tốt lành gì, đệt,
"Từ Bắc hỏi một lát thì buồn ngủ, ngáp một cái, trở mình quay vào tưởng,"Thằng nhóc Giang Việt, có lúc rất đáng yêu, có lúc lại không đáng tin lắm, bố cảnh cáo mày, mày đừng có học theo nó, mấy trò xấu thì đầu óc nó tốt hơn mày nhiều, mày không học được tinh hoa thì sẽ càng lúc càng đần…Học được tinh hoa rồi thì sao?
"Lang Cửu sáp lại ôm hắn."… học được rồi thì bố tống mày đến chỗ Thẩm Đồ tu luyện, mày đi theo y cho biết mùi không ngủ.
"Từ Bắc véo tay Lang Cửu, bây giờ Lang Cửu đã biết cách cắm hoa, hắn luôn cảm thấy gai hoa gì đó sẽ đâm hư tay Lang Cửu, Từ Bắc vẫn rất cố chấp với tay, dù bây giờ không còn móc túi nữa, hắn vẫn không quen nhìn thấy tay bị thương."Tên tiệm hoa gọi là gì đây,
"Lang Cửu chuyển chủ đề,"Sói Hoa Hoa sao?Đi ngủ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!