Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Từ Bắc sắp xếp cho Lang Cửu thu xếp ổn thỏa tiệm hoa rồi tự mình về nhà, hắn kéo Từ Lĩnh đi tìm nơi ăn cơm tâm sự, nhưng vừa ngồi xuống trong một quán nhỏ ở làng đại học đã có chút hối hận.
Chuyện này nói thế nào đây?
Là chỉ nói quan hệ giữa hắn và Lang Cửu, hay là phải nhân tiện nói vài chuyện khác?
Từ Lĩnh không phải kẻ ngốc, từ nhỏ nó đã thông minh, hơn nữa dưới nỗ lực không ngừng nghỉ của Từ Bắc trong thời gian dài, bây giờ lời Từ Bắc nói mười câu thì có chín câu rưỡi là không đáng tin, nếu không có lý do khiến nó hoàn toàn không soi ra sơ hở, chỉ sẽ khiến chuyện này càng trở nên dây dưa không rõ, hơn nữa có lẽ sẽ khiến Từ Lĩnh càng thất vọng sâu sắc với mình.
Cho nên hắn bưng một tách trà nóng, nhìn Từ Lĩnh đến mấy phút, cũng không biết nên mở miệng thế nào, chỉ đành duy trì trạng thái này.
Từ Lĩnh rất kiên nhẫn, gọi món xong thì thong thả uống trà, cũng không nhìn Từ Bắc, uống xong một tách trà rồi mới nhìn qua hắn: Nhìn đã ghiền chưa?
Cũng tạm, Từ Bắc cười cười,
"Bao nhiêu năm rồi cũng không nghiêm túc nhìn em như vậy."
Tâm đắc không? Từ Lĩnh nâng cằm, ngón tay góc tới gõ lui trên bàn.
"Anh phát hiện hai đứa mình đúng là càng ngày càng khác nhau."
"Ừm, anh Kiều nói vì mặt anh giống lưu manh," Từ Lĩnh hiếm khi tốt tính, rất kiên nhẫn nói đông tây với hắn,
"Em thì vẫn rất chính trực nghiêm nghị."
Từ Bắc vui vẻ, tựa vào ghế thở dài, dài dòng nữa cũng không ý nghĩa gì, nói được bao nhiêu thì nói bấy nhiêu vậy:
"Vừa nãy em nhìn thấy gì rồi?"
Nhìn thấy không ít, Từ Lĩnh lại rót một tách trà, nhìn nước trà,
"Sao, muốn diệt khẩu à."
Không nỡ, Từ Bắc cắn cắn môi, theo thói quen muốn hút thuốc, sờ vào túi mới nhớ ra mình đã lâu lắm rồi không hút,
"Anh đi mua bao thuốc."
Em có. Từ Lĩnh vứt sang một bao thuốc.
Đệt mợ, Từ Bắc ngẩn ra, nhìn thuốc lá trước mắt hơi kinh hãi,
"Em bắt đầu hút thuốc từ bao giờ vậy!"
Từ Lĩnh là một thằng bé ngoan, từ nhỏ đến lớn đều ngoan, tuy sau cấp ba Từ Bắc đã không còn về nhà, qua lại với Từ Lĩnh cũng không nhiều, nhưng trước sau hắn vẫn cho rằng Từ Lĩnh là người rất tiết chế.
Chuyện hút thuốc đối với một người đàn ông mà nói thực ra cũng không có gì to tát, chỉ là đối với Từ Lĩnh từ nhỏ đã ghét lão khốn kiếp hút thuốc mà nói, quả thực khiến Từ Bắc không thể tưởng tượng.
Cấp ba, Từ Lĩnh nhìn hắn một cái, lấy một điếu châm lên cho mình, Sao, dọa anh à?
Từ Bắc không nói gì, cũng trầm mặc châm một điếu, hút liền mấy hơi mới từ từ nhả ra một miệng khói,
"Không, chỉ là không ngờ."
"Ấn tượng của anh đối với em dừng lại ở năm mấy tuổi? Mười tuổi? Mười hai tuổi?" Từ Lĩnh cười cười.
… xin lỗi. Từ Bắc không biết còn có thể nói gì, hắn chưa từng xin lỗi ai, lần này trừ câu xin lỗi này lại không tìm ra được lời gì khác để nói.
"Có phải anh cảm thấy em rất hận anh?" phục vụ bắt đầu lên món, Từ Lĩnh gọi rượu, rót cho Từ Bắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!