Editor: Phi Phi
Lúc Ban Đại Đồng tìm được Chu Tiểu Lôi, Chu Tiểu Lôi đang thua bài đến mắt lóe xanh.
Cô ả mấy ngày nay gặp vận đen, trong khoảng thời gian Từ Bắc mất tích, cô ả đen suốt, chủ yếu nhất là, cô ả sắp hết tiền xài rồi, Từ Bắc chính là ví tiền của cô ả, bây giờ ví tiền không thấy, mỗi lần thua cô ả cũng sẽ thấy nhớ tha thiết.
Người của Ban Đại Đồng xách Chu Tiểu Lôi như xách gà từ trên bàn bài đến trước chiếc Hummer, Chu Tiểu Lôi cũng không giãy giụa kêu cứu gì, Ban Đại Đồng muốn tìm ả, ả có kêu thủng trời, cũng chẳng mấy ai thèm liếc mắt nhìn.
Anh Ban. Chu Tiểu Lôi tựa vào cửa xe, cười cười nhìn Ban Đại Đồng sắc mặt âm trầm ngồi bên trong. Ả rất hiểu bản thân, ngoài diện mạo và vóc dáng, mình chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng có lúc chỉ cần hai thứ này, đã đủ cho ả lăn lộn.
Chồng mày đâu.
Ban Đại Đồng vẫn mặt vô biểu tình, nhưng nhìn qua có vẻ chưa định làm gì ả.
"Yô, anh Ban, đừng nói nghe mắc ói vậy, em với Từ Bắc đơn giản chỉ là chơi qua đường, ảnh đâu phải chồng em." Chu Tiểu Lôi nhanh chóng vạch rõ quan hệ với Từ Bắc, chọc giận Ban Đại Đồng là Từ Bắc, mình không cần phải dây vào.
"Đừng nói nhảm, Từ Bắc đang ở đâu."
Em nào biết, Chu Tiểu Lôi bĩu môi,
"Có khi đang ở chung với con nào mới cua, ảnh mà thấy gái đẹp là chân đã không bước nổi rồi…"
"Nó không nói với mày muốn đi đâu sao."
Ban Đại Đồng cười lạnh một cái, đây chính là bạn gái của Từ Bắc, loại đàn bà gió chiều nào theo chiều ấy này, không biết Từ Bắc tại sao lại cứ thích cặp với ả.
"Có nói, nói bạn học cũ kết hôn, ảnh đi chơi mấy ngày," Chu Tiểu Lôi châm một điếu thuốc,
"anh Ban, anh nói xem lời này tin được sao, ảnh là người ở khu Tây tạp nham, ranh như cáo, miệng không lời nào là thật."
Ban Đại Đồng nhìn chằm chằm Chu Tiểu Lôi một hồi, hắn đã sớm đoán được Chu Tiểu Lôi sẽ không biết Từ Bắc ở đâu, Từ Bắc có ngu cũng sẽ không nói hành tung của mình cho người phụ nữ này.
Y trầm mặc một hồi:
"Tao biết nó ở đâu, mày đi một chuyến, xác nhận hộ tao."
Hôm đó Ban Đại Đồng trở về, thì có người báo tin cho y, Từ Bắc trống rất kỹ trong một căn nhà dân dưỡng thương, y chỉ cần dẫn người tới, là có thể tóm gọn Từ Bắc.
Nhưng đó không phải là kết quả y muốn, y bị Từ Bắc dắt mũi như vậy, cứ thế kết thúc trò chơi thật không có ý nghĩa gì, y chính là muốn để Chu Tiểu Lôi qua xem, khiến Từ Bắc trở nên nghi hoặc, y muốn vui đùa với Từ Bắc, y thật nóng lòng muốn nhìn thấy bộ dạng bị ép đến không còn đường chạy của Từ Bắc…
Anh Ban… Chu Tiểu Lôi rõ ràng không muốn đi tìm Từ Bắc, nụ cười trên mặt có phần gượng gạo, ả mặc dù không muốn bị kéo vào chuyện phiền toái của Từ Bắc, nhưng cũng không muốn giúp Ban Đại Đồng đi đắc tội Từ Bắc, ả vẫn cảm thấy Ban Đại Đồng là xấu lộ liễu xấu công khai, mà Từ Bắc là con cáo, trong lòng nghĩ cái gì không ai biết.
"Nghe nói mày thiếu thằng Mặt Mụn trên dưới mười vạn?" Ban Đại Đồng hời hợt hỏi một câu.
Điếu thuốc đang kẹp trong tay Chu Tiểu Lôi run lên một cái.
Từ Bắc vừa mở cửa ra, Chu Tiểu Lôi giống như rắn trượt vào trong ngực hắn, níu cổ hắn liền sáp vào hôn. Từ Bắc vừa thầm mắng một câu đệt mịa, vừa vứt gậy sắt xuống đất, ôm Chu Tiểu Lôi.
Chu Tiểu Lôi đẩy Từ Bắc ngã ra giường, thuần thục cởi bỏ áo khoác của mình, lại nhào tới cởi quần Từ Bắc, toàn bộ quá trình bọn họ không nói câu nào, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở đầy dục hỏa.
Từ Bắc dù đầy hoài nghi cảnh giác với sự xuất hiện của Chu Tiểu Lôi, nhưng dục vọng lại bị ả khơi lên mãnh liệt mênh mông, người anh em trong quần hắn nhiệt liệt yêu cầu làm đã rồi tính, hắn đã nhịn hơn một tháng, vì một thân thể khỏe mạnh, hắn quyết định nửa người trên phục tùng nửa người dưới.
Từ Bắc không thừa nhận mình là một tên sắc lang, hắn cho tới bây giờ chưa từng chủ động cua gái, nhưng nếu có của dâng tới cửa, đánh chết hắn cũng sẽ không cự tuyệt, giống như Chu Tiểu Lôi phối hợp ăn ý thế này, hắn lại không biết buông tha.
Trên người hắn có thương tích, tuy nói bị dục vọng thiêu đốt đến có thể liều mạng, nhưng vẫn có chút lực bất tòng tâm, điểm này đã bị Chu Tiểu Lôi nhìn ra, cười cười nhảy lên người hắn: Nằm ngửa.
Chu Tiểu Lôi cởi hết quần áo, máu nóng của Từ Bắc xông thẳng lên ót, hắn chẳng còn lạ gì thân thể Chu Tiểu Lôi, nhưng kiểu vóc người này vẫn khiến hắn lần nào cũng vô phương kháng cự.
Nào. cổ họng Từ Bắc có chút căng thẳng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!