Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Từ Bắc cảm thấy biểu hiện của sói con vẫn con như rất đàng hoàng, ngồi rất ngay ngắn, chân trước rất quy củ khép hàng ngang, lỗ tai cụp ra sau, bộ dạng chó ngoan.
Nhưng… nó quả thực có hơi lớn.
Từ Lĩnh giật nảy mình, quay đầu trốn ra ngoài, tốc độ rất nhanh, trực tiếp tông vào người Từ Bắc, anh liền níu lấy tay Từ Bắc, ghìm giọng la lên:
"Này là anh nuôi à? Anh nuôi sói?"
Sói con nhìn ra được mình đã dọa Từ Lĩnh, vội vàng lùi lại, rúc vào sau sô pha, thò nửa đầu ra quan sát tình hình.
Từ Lĩnh vừa nhìn đã nhìn ra đây là con sói, Từ Bắc có hơi bất ngờ, rất khẩn trương nhìn trái phải một lượt, đẩy Từ Lĩnh vào nhà:
"Vào đi! Vào mới giải thích với em."
Từ Lĩnh không muốn vào cho lắm, anh vốn đã sợ chó, càng đừng nói là một con sói lớn như vậy, tuy con sói này bây giờ đã nấp vào sau sô pha, nhưng một con mắt màu nâu khói lộ ra vẫn khiến anh lạnh sống lưng: Từ Bắc, anh…
"Anh biết em sợ chó, nhưng con này không phải chó," Từ Bắc dùng sức, húc Từ Lĩnh vào nhà, trở tay đóng cửa lại, lại từ mắt mèo nhìn nhìn ra ngoài,
"Em nghe anh giải thích…"
"Em vẫn là về ký túc thôi."
Từ Lĩnh đứng sau cửa không nhúc nhích.
"Mày vào nhà bếp một lát." Từ Bắc chỉ chỉ sói con, sói con rất nghe lời lập tức lon ton vào nhà bếp.
"Anh giấu con sói lớn như vậy ở nhà không ai khiếu nại anh sao?" Từ Lĩnh xác định cửa nhà bếp đã đóng rồi mới ngồi xuống sô pha, vẻ mặt dần dần bình tĩnh trở lại,
"Hơn nữa anh nuôi sói mà làm gì?"
"Không phải, sao em nhìn ra được nó là sói?"
Từ Bắc rót cốc nước đưa cho Từ Lĩnh, ngồi xuống bên cạnh anh.
"Rất rõ ràng là sói mà," Từ Lĩnh nhíu nhíu mày, anh có hơi không hiểu nổi Từ Bắc, từ nhỏ anh cũng không đặc biệt thích thú gì động vật, mèo nhà bà nội bị anh kéo đuôi đến mức nghe thấy tiếng anh đã kêu thảm bỏ chạy,
"Anh sẽ không nói anh xem như chó mà nuôi chứ."
"Cũng không phải vậy…" Từ Bắc gãi gãi đầu, con mẹ nó thế này làm sao giải thích đây,
"Đây là của người bạn bỏ lại chỗ anh, qua một thời gian sẽ lấy đi."
Sói con ở trong nhà bếp cào cào cửa, lần thứ hai nó biến thành của người bạn để ở đây nuôi, thật khiến người ta phiền muộn.
"Con sói buổi tối ngủ ở đâu?"
Từ Lĩnh quan tâm nhất là vấn đề này.
Ngủ phòng khách.
"… vậy nếu em muốn đi vệ sinh thì làm sao?"
Em xem, Từ Bắc vỗ vỗ vai anh, bước tới mở cửa nhà bếp, ngồi xuống bên cạnh sói con, Nó không cắn người.
Đóng cửa.
Từ Lĩnh rúc vào sô pha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!