Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Ba giờ sáng.
Liên Quân biết mình sắp chết.
Hơn nữa ông ta biết mình nhất định sẽ chết rất khó coi, bởi vì người sắp giết mình rất có kiên nhẫn dày vò mình.
Ví dụ như lúc này đây.
Liên Quân bị trói hai chân, đầu chúc xuống treo trên đèn chùm thủy tinh trong đại sảnh biệt thự nhà mình, đầu sưng như bóng rổ.
Ông ta nhìn những quầng sáng đèn thủy tinh rải rác trên mặt đất, vì mắt tụ máu nghiêm trọng, những quầng sáng ông ta nhìn thấy đều phủ một lớp màu hồng nhàn nhạt.
"Đây không phải đèn thủy tinh bình thường… đây là thủy tinh thật sự… mỗi viên đều là… thủy tinh thiên nhiên…" Liên Quân thè lưỡi lẩm bẩm một mình, ông ta bị treo ngược ở đây rất lâu rồi, sự hiện diện của lưỡi đã bắt đầu ảnh hưởng đến hô hấp của ông ta.
Ông ta không biết mình còn phải tiếp tục tình trạng đau khổ cực đoan thế này bao lâu nữa, bởi vì người ngồi trên sô pha rộng rãi của nhà ông ta kia, dường như đã quên mất người trước mắt vẫn chưa chết.
Người này không phải người, đây là phán đoán của Liên Quân. Từ sau khi có tiền, tiền Liên Quân tiêu vào hệ thống bảo an của nhà mình có thể mua thêm hai căn biệt thự như vậy nữa, ngay vợ ông ta vào cửa cũng phải thông qua nghiệm chứng thân phận trước.
Nửa đêm dưới tình huống hệ thống bảo an bật hết, người này lại có thể im hơi lặng tiếng lẻn vào nhà ông ta, treo ông ta đang mơ ngủ lên đèn chùm, mà ông ta là sau khi bị treo mới giật mình tỉnh dậy.
Sáu vệ sĩ huấn luyện chuyên nghiệp toàn bộ đều không thấy bóng dáng, cả căn biệt thự yên tĩnh như một ngôi nhà ma.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì," Liên Quân muốn hoạt động cái cổ căng đến sắp nổ bung, không thành công, nói đúng hơn, chỗ duy nhất còn động đậy được trên người ông ta, chỉ có miệng ông ta,
"Đồ tôi giấu ở đâu chỉ có tôi biết… nếu anh tiếp tục treo tôi thế này, lát nữa tôi chết rồi… thì sẽ không ai có thể nói với anh nữa…"
Vậy thì nói đi. người trên sô pha mở miệng, giọng này nghe qua có phần trống rỗng, Liên Quân cảm thấy màng nhĩ của mình có thể sẽ có vấn đề đầu tiên.
Nói… cái gì…
Đồ ở đâu. người này nói không nhanh không chậm, như thể lúc này y đang uống trà chiều với Liên Quân.
Đồ… gì… Liên Quân hỏi một câu dư thừa, đương nhiên ông ta biết người này muốn cái gì, nhưng ông ta không thể nói, cho dù chết ngay bây giờ, thứ này ông ta cũng sẽ không giao cho bất cứ ai.
"Ông biết tôi đang nói gì mà."
"Anh… giết tôi đi… nếu tôi muốn nói… nói lâu rồi…"
Người kia đứng dậy khỏi sô pha, chậm chạp bước tới trước mặt Liên Quân, khom lưng nhìn vào mặt ông ta, qua một lúc mới cười cười:
"Ông mở ra xem rồi à."
Liên Quân cắn cắn răng, ông ta đã không định nói nữa, ông ta biết mình nói hay không nói đều không tránh khỏi cái chết.
Thực ra cho dù nói ra có thể không chết, ông ta cũng sẽ không nói, thứ đó, ông ta thà chết, cũng không muốn nói ra tung tích.
"Có vẻ là xem rồi, không thì cũng không thể không sợ chết như vậy," người kia cười nhẹ nói một câu, Vậy thì… tạm biệt.
Liên Quân giãy dụa nhìn người này một cái, đây là cái nhìn sau cùng.
Ông ta thấy người này xem như có một gương mặt tuấn lãng, đáng tiếc một vết sẹo thật dài khiến gương mặt thoạt nhìn có chút thần thái hung ác quỷ dị.
Đáng tiếc, Liên Quân nhắm mắt lại, đáng tiếc.
Giang Việt vác túi lớn gõ cửa, vừa gõ còn vừa nhỏ tiếng hát:
"Tiểu Cửu Nhi ngoan ngoãn mở cửa ra…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!