Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Từ Bắc cảm thấy thầy giáo Giang rất khốn nạn, cậu ta không nói với Lang Cửu cua gái nghĩa là gì, chỉ nói dẫn cậu cùng bạn học ra ngoài chơi, Lang Cửu vì rất hiếm khi ra ngoài chơi, cho nên hôm qua vẫn còn hứng chí bừng bừng.
Từ Bắc dậy thật sớm, trực tiếp kéo sói con vẫn còn đang giả làm quả cầu lông trên giường, hắn không có lý do gì không cho Giang Việt dẫn Lang Cửu ra ngoài chơi, nhưng có rất nhiều hạng mục cần chú ý, hắn tổng kết trong mơ cả một đêm, phải dặn dò rõ ràng trước đã.
Lúc sói con bị kéo xuống sàn nhà vẫn đang ngủ, Từ Bắc lật nó lại mặt hướng lên, vừa gãi bụng nó vừa dùng tay lật mí mắt nó lên:
"Con trai à, mày tỉnh ngủ mau, mày định lát nữa để Giang Việt lôi mày đi cua gái sao."
Sói con hừ hừ một tiếng, rất hưởng thụ nghểnh cổ để Từ Bắc gãi bụng cho nó.
Từ Bắc gãi một hồi, cầm lấy quần áo của Lang Cửu ném xuống đất:
"Mau sửa soạn mặc xong quần áo, bố còn có chuyện phải dặn dò mày."
"Thứ nhất, hôm nay nếu gặp phải con gái, hắc hơi thì được, nhưng không được nhăn mặt với người ta," Từ Bắc đứng bên cạnh Lang Cửu nhìn cậu chải răng,
"Thứ hai, đừng để người ta nhìn thấy răng của mày, Giang Việt cũng không được, thứ ba, đừng gây chuyện gì hết, động tác không được quá nhanh…"
Lang Cửu vẫn luôn ừm ừm ừm, lại quay đầu cười nhe nhe răng với Từ Bắc: Biết rồi.
Từ Bắc nhìn ra được Lang Cửu rất vui vẻ, lúm đồng tiền phối với răng nanh rất ưa nhìn, hắn ngơ ngẩn cả người, quên mất sau đó muốn nói gì nữa, nửa ngày mới nhớ ra:
"Còn nữa, không được nói năng lung tung, những lời không được tùy tiện nói với người khác trước đó bố từng dặn mày vẫn còn nhớ chứ?"
Yên tâm đi bảo bối.
Lang Cửu ném lại một câu rồi chạy vào phòng khách mặc áo khoác.
… đệt.
Lúc Giang Việt đến thì tuyết rơi, cậu ta đạp vào cửa, chà tay kịch liệt, nhìn thấy bên trong áo lông của Lang Cửu chỉ có một áo thun chữ T, lại nắm nắm quần cậu, thế mà chỉ mặc mỗi quần đơn:
"Không được không được, Cửu ngoan, cậu muốn thể hiện cũng phải đúng lúc, bên ngoài tuyết rơi rồi…"
Không lạnh.
Lang Cửu đứng bên cửa sổ nhìn nhìn ra ngoài, cậu thích trời tuyết, tuyết hôm nay không tính là lớn, nhưng cũng khiến cậu cảm thấy rất thoải mái.
"Chú hai, chú dạy dỗ thế nào vậy, sẽ bị cảm đấy, lúc chú ra ngoài thì quấn như cái mền," Giang Việt bất mãn nhìn Từ Bắc, cậu ta không muốn dẫn Lang Cửu ra ngoài chơi một chuyến quay về lại khiến người ta đổ bệnh,
"Sao em chú ra ngoài thì đối xử như thế."
"Nó là vậy đó, yên tâm," Từ Bắc rút ra một xấp tiền trong ví nhét vào tay Giang Việt,
"Nó không biết xài tiền, cậu cầm lấy, nên tiêu thì tiêu…"
Biết rồi, thần tài.
Giang Việt nhét tiền vào túi, cậu ta rất ít khi thấy Từ Bắc ra ngoài, người này dường như cũng không cần đi làm, nhưng trong ví luôn luôn có tiền, lấy tiền ra trước giờ vẫn không đếm.
Còn nữa… Từ Bắc do dự một chút, hắn vẫn có phần không yên tâm việc Lang Cửu tiếp xúc với con gái,
"Em tôi đối với con gái có hơi, ầy, dù sao cũng là không thích lắm, cậu trông chừng chút."
"Có tôi rồi chú yên tâm," Giang Việt vỗ vỗ ngực,
"Cửu ngoan, xuất phát."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!