Chương 38: Chỉ cần Từ Bắc…

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Từ Bắc lần đầu tiên xem phim cấp ba vào năm 13 tuổi, ở nhà bạn học. Hắn còn nhớ bạn học đó tên là Trần Thư Hựu, nói như ông bố tiến sĩ nhà cậu ta, đặt cái tên này là hy vọng cậu ta xem nhiều sách, tri thức có thể bảo hộ cậu ta cả đời.

Chỉ là sau khi Từ Bắc tham quan những sách đồi trụy và phim heo trong vách ngăn tủ sách của tiến sĩ Trần, bày tỏ nghi ngờ mạnh mẽ, cái tên Thư Hựu này rốt cuộc là sách gì bảo hộ thế nào.

Khi đó chính là lần đầu Từ Bắc xem phim heo, cảm giác lúc ấy quả thực là cả đời khó quên.

Hắn cùng Trần Thư Hựu hai người lẳng lặng xem được nửa giờ, cùng nhau vào nhà vệ sinh nôn gần mười phút, sau đó đầy đầu là bóng người trắng lóa, dưới chân lơ lơ lửng lửng lắc lư về nhà, hôm đó đến cơm cũng không ăn nổi.

Một mặt hắn cảm thấy quá kinh tởm, một mặt tối hôm đó lại mơ thấy những thứ kinh tởm này, hơn nữa trong mơ một phen mồ hôi đầm đìa.

Tiếp đó gần như nghiện theo, chỉ cần tiến sĩ Trần không ở nhà, hắn và Trần Thư Hựu sẽ lén lút vào phòng sách nhà cậu ta, sau một tuần, toàn bộ hàng tồn của tiến sĩ đều được tham khảo học tập hết.

Cũng trong những ngày đó, Từ Bắc đã luyện kỹ thuật sóc lọ của mình đến cảnh giới nhất định.

Nhưng Lang Cửu nói không có cảm giác.

Từ Bắc quả thực không cách nào tưởng tượng một người đàn ông sinh lý phát triển bình thường, hơn nữa thỉnh thoảng lại có xung động tính dục, lần đầu xem phim heo lại không có cảm giác, vả lại căn cứ vào giọng điệu và ánh mắt Lang Cửu, dường như cậu không có cảm giác thật.

Mày… Từ Bắc vịn khung cửa không biết nên nói gì để phá vỡ tình thế căng thẳng trước mắt, dù Từ Bắc cảm thấy không thể hiểu nổi, nhưng loại trạng thái này của Lang Cửu chỉ có một loại khả năng.

Trước đây cho rằng phim heo có thể giải quyết êm đẹp vấn đề của Lang Cửu, không ngờ hai mươi phút phim đã đẩy sự việc đến một hoàn cảnh càng xấu hổ hơn, Từ Bắc cảm thấy sau lưng mình hơi đổ mồ hôi rồi.

Lang Cửu đứng dậy, môi mím rất chặt, trông có vẻ tâm tình không tốt lắm, cậu lặng lẽ đi ra phòng khách, lúc đi qua bên cạnh Từ Bắc, nhẹ giọng hỏi một câu: Nên là như vậy sao?

"… trên lý luận là vậy."

Từ Bắc đáp rất khó khăn.

Bố ghét tôi sao?

Từ Bắc đột nhiên cảm thấy nếu Lang Cửu vẫn cái kiểu diễn đạt không rõ ràng như trước thì tốt rồi, ít nhất mình không cần đối mặt với câu hỏi khó trả lời đến thế.

Hắn hít một hơi, chầm chậm thở ra, quay đầu lại nói với Lang Cửu:

"Bố không ghét mày, tự mày nghĩ đi, nếu bố ghét mày, thì sẽ không tốn nhiều công sức như vậy cứu mày ra từ chỗ Ban Đại Đồng."

Nhưng mà…

"Nhưng chuyện này với chuyện đó không giống nhau," đầu Từ Bắc cụng vào khung cửa, chỉ thiếu điều khảm vào tường,

"Mày giống như Từ Lĩnh, giống như em trai bố, đối với bố mà nói rất quan trọng, nhưng…"

Từ Bắc cắn cắn răng:

"Không phải đối tượng có thể lên giường, mày hiểu không?"

Lang Cửu không nói gì nữa, ngồi xuống sô pha, tùy tiện cầm cuốn《Nhìn hình nhận chữ》, chân xếp bằng cúi đầu bắt đầu xem.

Cuối cùng Từ Bắc cũng không biết Lang Cửu rốt cuộc nghe có hiểu ý của hắn không.

Một tuần sau đó, vấn đề này giữa hai người không được nhắc đến nữa, sinh hoạt mỗi ngày đều không khác gì hôm trước. Giang Việt sáng nào cũng đến dạy học, Lang Cửu học rất nghiêm túc, cũng rất nhanh, chỉ cần không phải câu nói quanh co, cậu đều có thể nắm bắt lý giải mau lẹ.

Nếu trừ việc Lang Cửu bắt đầu kiên trì ngủ trên sô pha trong phòng khách, dù dưới trạng thái biến thành dạng sói cũng không ngoại lệ, tất cả đều rất bình thường, ca múa thanh bình, vui vẻ hòa thuận.

Từ Bắc không biết nên xử lý chuyện này thế nào, tình trạng Lang Cửu rất bình thường, không giống đang giận dỗi hay cáu gắt, nhưng khiến hắn cảm thấy giữa hai người chẳng còn không ràng không buộc như trước nữa.

Từ Bắc bắt đầu cân nhắc có phải nên đi mua cái giường đơn, thân hình Lang Cửu ngủ trên sô pha đúng là rất khổ sở, trông giống như hắn đang ngược đãi thằng bé này, mỗi lần Từ Bắc thức dậy đều có thể nhìn thấy một chân cậu thò xuống sàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!