Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Gặp chủ nhà, ký hợp đồng, giao tiền thế chấp, nghe chủ nhà dặn dò N điều không được, lại giải thích với chủ nhà con chó trắng lớn bên cạnh không phải khách thường trú, Từ Bắc cảm thấy mình mệt đến đầu váng mắt hoa rồi.
"Con chó trắng lớn này đúng là không phải anh nuôi? Bên địa ốc tiểu khu không cho nuôi chó lớn như vậy, lại nói dễ dọa hàng xóm…" chủ nhà nhìn chằm chằm sói con ngồi cạnh tường, sói con đang rất cố gắng ra vẻ đáng yêu, nghiêng đầu, cố hết sức rụt nhỏ lại, khiến mình thoạt nhìn không đáng sợ như thế.
"Là của người bạn, chỉ là hôm nay có việc cho nên nhờ tôi trông, ông yên tâm," Từ Bắc quét mắt nhìn sói con,
"Chiều nay sẽ gửi trả nó về."
Sói con nghe lời này, rất tủi thân hức một tiếng nằm xuống.
Tiễn chủ nhà đi rồi, Từ Bắc đi mấy vòng trong nhà, chủ nhà này trước đây từng ở đây mấy năm, trang trí này nọ đều đã xong, vật dụng đồ điện trong nhà cơ bản cũng đầy đủ, điều khiến hắn hài lòng nhất là đây là tiểu khu đơn vị, hệ thống sưởi tự đốt, rất vừa vặn.
Từ Bắc mở tivi lên, chủ nhà nói phí truyền hình cáp do khách thuê trước đóng vẫn chưa hết hạn, hắn có thể tiếp tục dùng, Từ Bắc có chút lệ nóng lưng tròng, hắn đã hơn nửa năm không xem tivi rồi.
"Bố ra ngoài mua quần áo cho mày, mày ở yên trong nhà, để hàng xóm nhìn thấy con chó lớn như mày thì không hay," Từ Bắc kiểm tra chìa khóa một chút, quay đầu chỉ vào sói con,
"Mày ổn định chút cho bố."
Sói con vì chuyện tối qua mà có chút áy náy, vì vậy không quấn lấy Từ Bắc muốn cùng ra ngoài, chỉ tiếp tục dựa vào tường cúi đầu, đến khi Từ Bắc nói lát nữa về mang gì đó cho nó ăn, nó mới vui vẻ ngẩng đầu lên.
Từ hôm qua lên xe đến giờ, suốt 24 tiếng đồng hồ chưa ăn gì, đừng nói sói con, Từ Bắc cũng đói đến như đi trên mây.
Từ Bắc dạo quanh tiểu khu, tìm được hai siêu thị một rạp phim một trường đại học. Hắn mua quần áo và ăn cơm trưa xong còn định đến siêu thị mua ít vật dụng hằng ngày, nhưng phát hiện tay trái còn dùng được của mình đã không còn chỗ nào cầm đồ được nữa, chỉ đành từ bỏ.
Về đến nhà phát hiện mình đã mất cả năng lực móc chìa khóa, chỉ đành đặt đồ xuống đất trước.
Vừa định xếp đồ ngay ngắn, cửa đột nhiên mở ra, Lang Cửu trần như nhộng đứng trong phòng vịn cửa.
Đệt mợ tao, Từ Bắc vừa trông thấy bộ dạng trần trụi của cậu liền nhức đầu, còn không đợi xách đồ lên, đã nghe thấy cửa nhà hàng xóm vang lên, tóc hắn dựng hết cả lên, cuống quýt xách đồ,
"Mẹ nó mau vào trong vào trong vào trong…"
Lang Cửu vọt ra sau cửa, Từ Bắc còn chưa sải bước vào, đã nghe thấy sau lưng có giọng nữ vang lên:
"Chắc anh mới dọn đến hả."
À, vâng, Từ Bắc quay đầu lại, nhìn thấy một em gái dáng vẻ học sinh xách theo cái túi lớn chuẩn bị ra ngoài, Chào em.
Không chào, em gái dẩu dẩu môi, hất hất mái tóc đánh giá Từ Bắc một lượt từ trên xuống, xoay người đi xuống lầu, nói một câu như đang lẩm bẩm,
"Mặt mũi cũng coi như ưa nhìn."
Từ Bắc đóng cửa lại, vứt quần áo xuống đất:
"Mau mặc vào, mua cho mày bộ áo ngủ, lúc ở nhà nếu thấy không thoải mái thì mặc đồ ngủ đi."
Lang Cửu đá đá quần áo, không hứng thú chút nào, cầm quần ngủ lúng túng mặc vào, sau đó nhìn mấy hộp thức ăn: Ăn cơm.
"Ăn đi ăn đi, biết bây giờ mày đói đến thần trí không rõ ràng nữa rồi," Từ Bắc mở hết các hộp thức ăn ra, đá cái ghế đến cho Lang Cửu,
"Ăn xong chúng ta bàn bạc."
Từ Bắc cảm thấy mình yêu cầu Lang Cửu bàn bạc đã rất nhiều lần rồi, nhưng dường như lần nào cũng không bàn được cái giống gì hữu ích, lần này cần phải quán triệt đến cùng phương châm không bàn ra được kết quả tuyệt đối không ngủ.
Ừm. Lang Cửu vẫn không quen dùng bộ đồ ăn, dứt khoát bốc tay, cho nên cậu thích ăn bánh kẹp thịt nhất, ăn rất tiện.
Hộp cơm trên bàn rất nhanh đã sạch trơn, đến canh cũng không còn, Từ Bắc xoa xoa bụng, cảm thấy ăn rất no, cũng hơi nhô lên rồi, lại nhìn Lang Cửu, vẻ mặt chưa đã thèm: No chưa?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!