Editor: Hỏa Dực Phi Phi
Đầu tiên cho thân già nhận lỗi vì quá lười và quá lầy:)))
Từ Bắc và Kiều Khiêm ngồi trong xe bị vỡ một cánh cửa sổ cóng đến run cầm cầm nhìn nhau không nói gì, Lang Cửu ngược lại không cảm thấy gì, yên tĩnh ngồi bên cạnh cửa sổ vỡ, đầu tựa vào ghế ngồi nhìn ra ngoài, chỉ quay một bên gò má về phía Từ Bắc…
Trời đã tối hoàn toàn, tựa hồ bắt đầu đổ tuyết, cũng không biết cậu đang nhìn cái gì.
Tiểu Bắc, Kiều Khiêm kéo kéo cổ áo, che nửa mặt, tiếng buồn bực từ trong cổ áo truyền ra,
"Mày không thể giữ thằng nhỏ này bên cạnh."
Lang Cửu nhanh chóng dời tầm mắt từ ngoài cửa sổ trở về, quét trên mặt Kiều Khiêm, trong ánh mắt còn thấu xương hơn gió rét bên ngoài khiến Kiều Khiêm nhích lại nhích về phía sau, sau lưng có chút ớn lạnh:
"Đệt, mày trông nó, trông nó…"
Mày yên tĩnh chút, Từ Bắc đẩy Lang Cửu một cái,
"Tụi tao chỉ trò chuyện một lát, lại không nói muốn bán mày."
Lang Cửu lại kiên trì nhìn Kiều Khiêm mười mấy giây, mới rũ mắt cúi đầu: Ừm.
"Tiểu Bắc, tao nói với mày rồi," Kiều Khiêm liếc mắt nhìn Lang Cửu, do dự một chút, trốn sau lưng ghế,
"Nó cứ lúc sói lúc người quá gây chú ý, thời gian dài sẽ xảy ra chuyện, Ban Đại Đồng còn đang tìm mày đấy."
"Vậy chứ biết làm sao, mày bảo tao ném nó về Bắc Lĩnh hay bán cho bọn buôn người…" Từ Bắc ấn ấn thái dương,
"Tình huống thế này bảo tao sống lại một trăm lần tao cũng không nghĩ sẽ gặp phải."
Bây giờ mày ở đâu.
Kiều Khiêm châm điếu thuốc, cuộn mình vào trong ghế lái ôm chân.
"Không thể nói với mày."
Được rồi, Kiều Khiêm cười rộ,
"không phải hẻm Nhền Nhện sao, tao làm bộ không biết thôi, trên người có tiền không?"
"Có, mày đừng quan tâm mấy cái này."
Từ Bắc đối với chuyện Kiều Khiêm có thể đoán được hắn trốn ở đâu cũng không giật mình, hai bọn họ quen quá rồi, thói quen thậm chí tật xấu của đối phương cũng rõ như lòng bàn tay, ví như chuyện Kiều Khiêm già đầu mà ngủ còn phải ôm gối…
"Chuyện này nghĩ thế nào cũng vẫn có hơi khó giải thích," Kiều Khiêm kẹp điếu thuốc liếc Lang Cửu một cái, Lang Cửu dáng vẻ nhập định, chỉ nhìn chằm chằm lưng tựa ghế phó lái xuất thần,
"Bằng không dẫn nó đến chỗ Mẫn Mẫn kiểm tra cơ thể một lần, xem thử có thể biết xảy ra chuyện gì không?"
"Ra Tết đi, chẳng mấy ngày nữa, trước Tết cũng rất bận rộn."
"Năm nay mày ăn Tết ở đâu?"
Về nhà.
Về nhà? Kiều Khiêm có hơi giật mình, trong trí nhớ của anh, Từ Bắc rất nhiều năm chưa từng về nhà.
"Từ Lĩnh bảo lão già kia Tết này ở nhà," Từ Bắc khẽ cắn răng,
"Món nợ của tụi tao vẫn chưa giải quyết xong."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!