Editor: Hỏa Dực Phi Phi
Kiều Khiêm muốn gặp Từ Bắc, hơn nữa mạnh mẽ yêu cầu lập tức gặp mặt, anh hoài nghi chỗ nào đó trong não Từ Bắc bị tổn thương chưa được phát hiện. Từ Bắc do dự một lúc không đáp, chỉ nói đến Tết sẽ liên lạc lại với anh.
Tắt điện thoại rồi hắn vẫn nằm trên giường xuất thần nhìn đèn chằm chằm, sắp đến Tết rồi, Từ Bắc nghĩ lại nghĩ, trước đây khi Tết đến bản thân mình làm gì, kết quả là ngây ra không nhớ nổi, chỉ biết mỗi năm mồng ba sẽ cùng Kiều Khiêm và Diệp Mẫn Mẫn tụ tập ăn cơm.
"Lại đến cuối năm rồi…" hắn ngồi dậy muốn đi rót cốc nước, nhưng vừa mới đứng dậy liền thấy trước mắt biến thành màu đen, từ từ nhắm mắt dừng nửa ngày, cảm thấy cơn chóng mặt qua đi mới chậm rãi mở mắt.
Vừa mở ra liền nhìn thấy một đôi mắt, bởi vì cách quá gần, lại hoàn toàn không hề chuẩn bị tư tưởng, Từ Bắc ngồi yên nhìn chằm chằm đôi mắt đó nửa ngày đến cháy sém mới nhìn rõ, Lang Cửu vẻ mặt khẩn trương nhìn hắn.
"Lão tử không bệnh chết cũng sắp bị mày dọa chết," Từ Bắc thở phào, đẩy đẩy Lang Cửu,
"Đi rót cho bố mày cốc nước, biết rót không?"
Lang Cửu ngây ra một chút, tiếp đó xoay người liền đi về phía phòng tắm, không đợi Từ Bắc kịp phản ứng, cậu đã đẩy cửa đi vào.
"Đậu xanh, mày đi làm gì vậy…" Từ Bắc đến sức kêu cũng không có, ngã sấp trên giường,
"Mày muốn cho bố mày uống nước máy sao… a… nước máy này của chúng ta chưa đạt chuẩn uống được đâu… đều là thuốc tẩy đấy, uống vào mẹ nó sẽ bị sỏi thận đó."
Lang Cửu rất nhanh đã đi ra, cầm trong tay cái ly đánh răng trong phòng tắm, bên trong quả nhiên chứa nước, không cần suy nghĩ, chính là nước máy lấy từ vòi nước trong đó.
"Được rồi, để bố dạy mày," Từ Bắc nằm lỳ ở trên giường, hữu khí vô lực phất phất tay,
"Cốc nước này không được, đổ hết…"
Lang Cửu ngược lại rất nghe lời, Từ Bắc lời còn chưa dứt, cậu cũng đã lật tay, nước trong ly đổ xuống trên thảm.
Từ Bắc há miệng, lúc này ngay cả mắng mẹ cũng lười mắng, thở dài, lấy tay chỉ chỉ bình nước ấm đặt trên bàn:
"Cái ly trên bàn, cái bình trên bàn, có thấy không, rót ở trong đó cho bố."
Ừm. Lang Cửu bỏ ly súc miệng lên trên bàn, cầm bình nước ấm nhìn một hồi, lại bất động.
"Thế nào? Không biết mở sao… ấn cái nắp kia…" lời này lại một lần không thể nói xong hết, trong nháy mắt nói chữ ấn ra khỏi miệng, Từ Bắc nghe thấy bình nước ấm phát ra một tiếng rắc bi thương, tiếp theo liền thấy Lang Cửu thuận lợi đổ nước từ trong bình ra, Từ Bắc do dự một chút, vẫn là nói cho hết lời chưa nói xong, …xuống.
Xuống? Lang Cửu quay đầu lại, mặt không biểu cảm lặp lại một lần.
"Là mẹ nó đè nó xuống!" Từ Bắc nhìn cổ bình dễ dàng bị Lang Cửu bẻ gãy, bắt đầu cảm giác cuộc sống sau này của mình có thể sẽ là một màn tăm tối, hắn nằm rạp ra giường,
"Con trai, lúc chúng ta trả phòng sẽ khóc cho coi…"
Lang Cửu không quan tâm hắn đang nói gì, đưa ly tới trước mặt hắn: Nước.
"Đây không phải là nước… đây là tiền của bố mày…" Từ Bắc nhận lấy cái ly, uống một hớp, nước nóng hổi một đường ấm đến trong dạ dày, hắn cảm thấy hơi thư thái một chút, nhưng đầu óc vẫn choáng dữ dội, hắn đặt ly lên tủ đầu giường, Mày lại đây.
Lang Cửu vừa nghe lời này, rất vui vẻ trực tiếp nhảy lên giường, tay chống giường, hai mắt lóe sáng sáp lại, Từ Bắc sợ hết hồn, vội vàng lui tránh về phía sau:
"Được rồi được rồi, khoảng cách này là được rồi."
Hắn giơ tay lên, một tay sờ gáy mình, một tay khác sờ đầu Lang Cửu, sửng sốt một hồi:
"Đệt mợ, là mày sốt hay bố sốt, sao mày còn nóng hơn cả bố?"
Lang Cửu rất nghiêm túc nhìn hắn một hồi, đoán chừng không thể hiểu hắn đang nói gì, nhưng cũng giơ tay lên sờ mặt hắn một cái, lại sờ sờ cổ.
Từ Bắc đẩy tay cậu ra, kéo chăn qua đắp lên:
"Đừng mẹ nó suốt ngày thuận tay đùa bỡn lưu manh… bố biết, nhiệt độ động vật đều cao…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!