Yên Tĩnh Phong nhìn vào khóe mắt đỏ của Nộ Ninh, khẽ hỏi: "Sư phụ, người...?"
Nộ Ninh quay đầu lại: "Ta không sao, Tĩnh Phong, con ngồi xuống đây."
Yên Tĩnh Phong: "..."
Khi Yên Tĩnh Phong đặt hộp điểm tâm lên bàn đá, nàng ngồi xuống đối diện với Nộ Ninh, ngẩng đầu lên nhìn nàng một lúc lâu, rồi hỏi: "Sư phụ có gì căn dặn?"
"Ta..."
Nộ Ninh mím môi, muốn nói lại thôi. Từ tối qua đến giờ, nàng đã ngồi một mình cả đêm, đôi khi nhớ lại chuyện mình tu luyện cùng sư phụ lúc còn nhỏ, đôi khi lại nhớ về biến cố thảm khốc ở Khai Nguyên, đôi khi lại nhớ về những ngày tháng Yên Tĩnh Phong vừa mới nhập môn.
Nàng liếc nhìn nữ tử ngồi đối diện mình, Yên Tĩnh Phong năm nay đã hai mươi tuổi, đã hơn ba năm kể từ khi đến Quân Sơn Cung.
Trong ba năm này, hai người sống bên nhau mỗi ngày, Yên Tĩnh Phong luôn là một đệ tử hiểu tự học, Nộ Ninh cũng không dạy nàng quá nhiều. Mới đầu, Yên Tĩnh Phong suốt ngày đắm mình trong Thư các, có khi cả ngày chỉ ngồi đó, mãi đến gần nửa đêm mới rời đi.
Lúc ấy, Yên Tĩnh Phong tu vi còn thấp, thậm chí không đủ tư cách nhập môn của đệ tử Quân Sơn Cung, ngày ngày cố gắng học mà cuối cùng vẫn không có chút tiến triển nào về công lực.
Nộ Ninh đã thấy hết những điều đó, nhưng tu vi là do bản thân mình tu luyện, người ngoài không thể giúp gì được.
Các đệ tử Quân Sơn Cung khi mới bắt đầu tu luyện không có phép luyện đan, vì vậy mỗi ngày vào buổi trưa và tối, Nộ Ninh đều sẽ đi nhà ăn lấy chút cơm, rồi mở cửa Thư các dày cộp, lặng lẽ để thức ăn vào vị trí mà Yên Tĩnh Phong thường ngồi.
Ban đầu, Yên Tĩnh Phong không hề nhận ra điều đó, nhưng dần dần, cộng thêm Nộ Ninh cũng không có ý định giấu diếm, nếu vô tình bị phát hiện thì cũng không nói gì, chỉ nhắc nàng ăn uống đúng giờ và về nghỉ ngơi sớm.
Lúc đó, Yên Tĩnh Phong vẫn ở trong phòng của đệ tử, mười mấy cô gái chen chúc trong một phòng nhỏ. Sau đó không biết vì lý do gì, Yên Tĩnh Phong dọn ra ngoài, Nộ Ninh liền tìm cho nàng một căn phòng gần dãy nhà Long Thủy, dù khoảng cách đến lớp học và nhà ăn đều khá xa, nhưng Yên Tĩnh Phong cũng không phiền.
Cho đến mùa xuân năm đầu tiên sau khi nhận Yên Tĩnh Phong làm đệ tử, nàng đã kết thành Tử Kim Nội Đan trong cơ thể. Từ đó, công lực của Yên Tĩnh Phong phát triển cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong một năm, nàng đã trở thành đệ tử có tu vi cao nhất Quân Sơn Cung.
Những khó khăn và khổ cực mà Yên Tĩnh Phong đã chịu trước đây cuối cùng đã trở thành nền tảng vững chắc giúp nàng từng bước tiến lên.
Nhìn lại, trong quá trình tu luyện của Yên Tĩnh Phong, Nộ Ninh dường như không đóng vai trò gì quá lớn, thậm chí khi những đệ tử khác nhập môn, chính là Yên Tĩnh Phong giúp quản lý, còn bản thân Nộ Ninh có vẻ như đã làm một sư phụ không mấy đắc lực.
"Tĩnh Phong."
Nộ Ninh nhìn Yên Tĩnh Phong, hỏi: "Con... có bao giờ nghĩ đến việc bái sư người khác không?"
Yên Tĩnh Phong không hiểu: "Sư phụ có ý gì?"
Nộ Ninh nói: "Bởi vì hình như ta không dạy con gì nhiều, những chiêu thức ấy, con tự mình cũng có thể hiểu ra."
Yên Tĩnh Phong nhíu mày: "Nhưng nếu không có sư phụ, con làm sao có thể ở lại Quân Sơn Cung?"
"Con chỉ là kết đan muộn một chút thôi," Nộ Ninh nói: "Cho dù ta không thu nhận con, con cũng sẽ sớm kết thành Tử Kim Nội Đan mà thôi."
" Sư phụ..." Yên Tĩnh Phong nhìn chằm chằm vào Nộ Ninh, ánh mắt đầy khó hiểu, nói: "Hôm nay sao lại đột nhiên muốn nói với đệ tử những điều này?"
" Cũng không có gì, chỉ là tối qua ta đã suy nghĩ cả đêm, hình như ta rất ít quan tâm đến con."
"......"
Yên Tĩnh Phong đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa lên má của Nộ Ninh, lau đi những giọt nước mắt còn chưa kịp khô nơi khóe mắt của người, khẽ cười nói: "Con lại cảm thấy, sư phụ quan tâm con hơn là con tưởng."
Nộ Ninh nhìn nàng, ánh mắt nhạt màu trở nên rất nghiêm túc.
" Nếu một ngày nào đó, ta bảo con giết ta," Nộ Ninh nói: "Đừng hỏi lý do, con nhất định phải nghe lời ta."
Nụ cười ấm áp trên khuôn mặt Yên Tĩnh Phong cứng đờ lại ngay lập tức.
" Sư phụ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!