Chương 9: Hoa Rơi Từng Nhà

Cảnh Thành Tử là người tới nhanh nhất, lão cưỡi tiên hạc mà đến, trông rất hợp phách với hình tượng tiên nhân trong trí tưởng tượng của người phàm.

Một năm qua nàng nghe ngóng được không ít thứ từ lão thần tiên râu trắng này, cảm thấy lão đúng là cao thủ môn phái giả ngu, làm màu và bịp bợm kẻ khác.

Tính tình thế này dạy người thuần túy như lão ngũ quả là không thể hợp hơn, có lẽ ở chung với Cảnh Thành Tử lâu lão ngũ cũng sẽ học được một ít Hậu Hắc Học*.

(*) Hậu Hắc Học:

Học thuyết nói về sự thành công của con người dựa trên cơ sở mặt dày tâm đen, tác phẩm của Lý Tôn Ngô.

Tân Tú cười hì hì chọc chọc lưng lão ngũ, lão ngũ bèn ngại ngùng cười cười với nhóm huynh đệ tỷ muội bên này, lại kính ngưỡng nhìn về phía sư phụ bên kia.

Cảnh Thành Tử mới đến, đang định cà chớn với Hàn Phòng Tử sư huynh một lát, kết quả thấy ánh mắt kính ngưỡng của đồ đệ tương lai lão đã kiểm nghiệm hồi lâu, tự nhiên lại thấy hơi áp lực, lão lập tức phô ra phong thái của lão thần tiên, vuốt râu nói:

"Hàn Phòng Tử sư huynh, đồ nhi này của sư đệ huynh phải trả cho đệ đấy, ngay cả đan lô của hắn sư đệ cũng chuẩn bị xong rồi."

Hàn Phòng Tử liếc sư đệ, lại nhìn mấy đứa bé, hắn chỉ vào lão ngũ: Ngươi chọn đứa này?

Cảnh Thành Tử ngồi xuống sạp, chiếm lấy một chiếc đệm hương bồ:

"Hàn Phòng Tử sư huynh đúng là mắt sáng như đuốc."

Hàn Phòng Tử nghiêm mặt:

"Vậy ngươi dẫn đồ đệ mình về mau đi, chiếm bồ đoàn của ta làm gì."

Cảnh Thành Tử cười khà:

"Không vội không vội, đồ nhi này của ta nặng tình với những đứa khác lắm, dù sao cũng phải để nó thấy chúng đều có nơi để về đã."

Hàn Phòng Tử nghĩ thầm, tên khốn này chắc mẩm lại muốn hóng chuyện cho xem.

Tổ sư gia đất Thục Lăng, Linh Chiếu tiên nhân đã thu đồ đệ thì không quan tâm đến tuổi tác thân phận, trước kia ngài chu du khắp chốn, gặp được ai hợp mắt xanh sẽ thu nhận làm đệ tử.

Khi ngài thu vị đồ đệ thứ hai mươi hai Cảnh Thành Tử này, vừa lúc Hàn Phòng Tử đi theo sư phụ, nên được tận mắt chứng kiến tất cả.

Cảnh Thành Tử lúc ấy cũng không được gọi là Cảnh Thành Tử, khi đó lão gần đất xa trời, ở chốn quan trường chịu khổ biếm trích*, thân hữu ly tán, thê tử qua đời.

Nhưng lão nằm trên giường bệnh vẫn có thể uống rượu cười to, vung bút viết ra thi từ khoáng đạt.

Trước khi tu tiên lão là một đại thi nhân nổi danh ở nhân gian, lúc sắp chết được Linh Chiếu tiên nhân thu làm đồ đệ, phàm nhân nhìn thấy một màn ấy bèn nói vị đại tiên này phi thăng vào ban ngày, còn lập không biết bao nhiêu miếu thờ cho lão.

(*) Biếm trích:

Bị giáng chức/Bị phái đến những nơi xa kinh thành.

Vị thi nhân hào phóng này vì bề ngoài già dặn nhất, trước nay thường xuyên cậy già lên mặt chơi xấu với các sư huynh sư tỷ, đã thích rượu ngon đồ ăn ngon lại ham mê hóng hớt chuyện hay, có một thời gian lão gây chuyện phiền phức mà sư phụ sư huynh không có thời gian, Hàn Phòng Tử toàn phải đi dọn dẹp hậu quả cho sư đệ, nên hắn rất là khinh bỉ lão già không biết xấu hổ nọ.

Đang nghĩ cách nên ném tên khốn này ra ngoài thế này thì lại có người tới nữa.

Thấy người ấy, vẻ mặt Hàn Phòng Tử đã dịu đi nhiều.

"Hàn Phòng Tử sư huynh, muội cũng đến xem, quấy rầy huynh rồi." Giẫm lên mây tía mà tới, đúng là vị Quan Âm tỷ tỷ vừa nãy.

"Bạch Phi sư muội cũng muốn thu đồ sao?"

Hàn Phòng Tử ra hiệu ý bảo nàng ngồi xuống.

Bạch Phi là đồ đệ thứ ba mươi của Linh Chiếu tiên nhân, tính tình lương thiện ấm áp, có tiếng tốt trong các vị đồng môn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!