Edit |4702i.
Xấu hổ chỉ trong chớp mắt, còn đau đớn lại là vĩnh viễn.
Họ cùng đào tẩu dưới giếng nước đen ngòm.
Đường mòn dưới giếng dường như được hình thành bởi mẹ tự nhiên, đá tảng rải rác, mặt đất ươn ướt, trong khe đá nước vẫn róc rách chảy, lão ngũ lảo đảo bước lên những sỏi những cuội.
Liễu Duyên Mộc không quay lại nhìn hắn, trong tay chàng là một chùm sáng như vầng trăng nho nhỏ chiếu sáng con đường dưới chân.
Đường bọn họ đi vấy từng giọt máu.
Lão ngũ ôm chiếc bụng đau đớn, trông thấy váy nhuốm đỏ không khỏi thầm lo lắng.
Chẳng lẽ hắn không thể giữ được đứa con của cơ thể này ư? Hắn chưa làm mẫu thân bao giờ, phải làm sao đây?
Hắn vùi đầu đi tiếp, bàn tay đặt tên bụng bỗng cảm nhận được thứ gì động đậy, hắn giật nảy mình, sau đó lão ngũ bỗng ngộ ra, không phải chứ, này chẳng lẽ là sắp hạ sinh?
Vẻ đau đớn trên mặt chuyển thành ngơ ngác, lại biến thành rối bời.
Hắn thật không ngờ mình thân là nam tử mà có ngày lại phải nếm mùi sinh con cơ đấy?! Lão ngũ đau cả đầu lẫn bụng, lúc thì bóp mày, khi lại sờ bụng, sầu não một hồi mới xấu hổ nói:
"Chờ đã… Ta cảm thấy, hình như ta sắp sinh rồi?"
Lời vừa dứt, Liễu Duyên Mộc tức thì dừng lại, hai người quay ra nhìn nhau.
Tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của họ vang vọng lên vách hang động, lão ngũ vẫn cúi đầu nhịn đau giờ mới biết họ đã rời khỏi hang động chật hẹp, xuất hiện dưới đáy đầm rộng lớn.
Nơi này như phần bụng của một cái bình, ngước lên trên thấy cả những chùm sáng rọi xuống từ cửa hang chật hẹp.
Khiến lão ngũ ngạc nhiên là, cách đó không xa, tại chính giữa hang động là một cái cây chết khô cành lá đã rủ hết xuống, dường như là một gốc liễu.
lão ngũ không thể không nghĩ tới đáy đầm mình từng tới, nơi này rất giống nơi đó, nếu gốc liễu này khỏe hơn, nơi này ngập nước vậy đây hẳn là cái đầm kia.
… Đây là đâu?
Lão ngũ cảm thấy sức lực và linh lực trong cơ thể đều đang nhanh chóng xói mòn, hắn cứ vậy khuỵu xuống.
Liễu Duyên Mộc đỡ hắn, dìu lão ngũ đã đau tới không thể nhúc nhích tới dưới gốc liễu, để hắn tựa vào tảng đá và lạnh lùng nói:
"Dưới con suối đầy, suối đầy nối liền với giếng Long Thần ở miếu."
Chàng đã là Đại Vu phụng thần nên mới biết bí mật này, dẫn Thủy Lăng tới đây là để tìm cách đưa nàng ra ngoài từ con suối đầy —— nhưng mới rồi ra tay cứu nàng chỉ là một phút nông nổi, chàng chưa hề lập kế hoạch nào, thậm chí tới giờ chàng vẫn do dự không biết nên đối xử với người yêu ngày trước ra sao.
Nên thả nàng đi hay giết nàng?
Khi nhóm Vu lão đuổi tới, không ngờ rằng Liễu Duyên Mộc vẫn vô thức bảo vệ Thủy Lăng.
Bộ tộc bọn họ bẩm sinh đã sở hữu linh lực, ngay cả trẻ sơ sinh cũng có linh lực, nhóm Vu lão thì càng lợi hại, Liễu Duyên Mộc và Thủy Lăng tuy đều là người xuất chúng nhưng so với những vị Vu lão, họ vẫn còn quá non nớt.
Từ Vu lão tới những người khác trong tộc đều nhìn họ trân trân bằng ánh mắt đáng sợ.
Nhất là Vu lão, chúng không còn nhìn Thủy Lăng với ánh mắt hiền từ như trước nữa.
Chúng có thể đoàn kết nhất bao che nhất, nếu có bất kỳ kẻ ngoại lai nào dám hãm hại người trong tộc chúng sẽ dốc hết sức báo thù, nhưng trước sự tồn vong sống chết, chúng cũng có thể hy sinh đứa trẻ mình từng yêu thương nhất chỉ để có một hy vọng.
Thủy Lăng không bằng lòng hy sinh vì tộc nhân, theo chúng, đã phải tội phản bội tộc đàn.
"Duyên Mộc, chẳng lẽ con cũng vì Thủy Lăng phản bội tộc ta? Con bị ả mê hoặc rồi! Ả cho con bao nhiêu đau khổ, con còn chưa chừa ư?" Mẫu thân của Liễu Duyên Một cũng là một trong những Vu lão, mụ là người đầu tiên phẫn nộ cất tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!