Chương 37: Cuốn Chiếu Yêu

Edit | 4702i.

Tân Tú vừa vào phòng nghỉ ngơi chưa được bao lâu Thân Đồ Úc đã bố trí một cấm chế* trong tòa nhà, cấm chế này là để ngừa tà vật vào trong gây hại tới đồ đệ.

(*) Cấm chế:

Có thể coi như một loại kết giới, vừa bảo vệ khu vực bên trong vừa ngăn sự xâm nhập từ bên ngoài.

Y định xử lý mấy thứ trong quỷ trấn nên phải sắp xếp bảo vệ đồ đệ cẩn thận trước đã.

Trước khi rời đi Thân Đồ Úc thoáng liếc La đang đạo sĩ nằm một góc.

Đi theo đồ đệ suốt quãng đường vừa qua nên tự nhiên y biết rõ về La đạo sĩ, mặc dù giờ nhìn thật thà đấy, nhưng sự thật là lão đã năm lần bảy lượt định hại đồ đệ, hơn nữa hãy còn ý gian, tạm thời nghe lời chẳng qua do bị đồ đệ khống chế, nên mới không thể không giả vờ vô hại mà thôi.

Thân Đồ Úc mất một lúc suy nghĩ xem có nên giải quyết lão ngay tại đây giúp đồ đệ không.

Từ lúc bị y nhìn chăm chú La đạo sĩ đã thấy không chỉ đầu lạnh toát mà mông cũng lạnh toát, nếu như lông toàn thân có thể nổ tạch tạch thì lão sẽ biến thành một con la lông xù ngay.

Lúc trước Thân Đồ Úc không thèm nhìn lão, La đạo sĩ chỉ cảm thấy người này thật thần bí, bây giờ bị y nhìn như vậy lão thầm cảnh giác không thôi, cảm thấy người này nhất định là một kẻ nguy hiểm.

Thân Đồ Úc lại gần lão một bước La đạo sĩ cũng lùi lại theo, suýt chút nữa không nhịn được xông vào phòng trong tìm Tân Tú kêu cứu mạng.

Nhưng Thân Đồ Úc bước thêm bước nữa lại đổi ý không ra tay với lão nữa.

Thân Đồ Úc: Nếu giết tên La đạo sĩ này, trên đường đi đồ nhi sẽ không có vật sống bầu bạn và nói chuyện cùng, cũng không có thứ để cưỡi thay cho đi bộ.

Thôi được, giờ lão vẫn còn biết điều nên tạm tha một mạng, chờ khi lão có gì khác lạ rồi xử lý vẫn chưa muộn.

Thế là y quay ra ngoài, còn bình thản gài cửa lại.

La đạo sĩ thở phào nhẹ nhõm, lão bước lộc cộc tới căn phòng cạnh cửa định đánh thức Tân Tú bảo nàng mau chuồn thôi, đừng có dây dưa vớ vẩn với nam tử thần bí này nữa, miễn cho bất cẩn là mạng chó cũng chẳng còn.

Với tu vi của nam nhân này, vô duyên vô cớ sao có thể tốt với tiểu cô nương như Tân Tú được chứ, tuyệt đối là có mưu đồ gì khác.

La đạo sĩ lo lắng, định để Tân Tú biết điểm hiểm ác của nam tử mỹ mạo này.

Thế nhưng lão vừa định giơ móng gõ cửa bỗng nhiên tỉnh ngộ lại.

Không đúng, thế này không đúng! Lão với ranh con này đâu phải cùng hội cùng thuyền gì, chẳng qua lão bị nó ép thôi, giờ còn đang bị ức hiếp nữa, họ có thù, nàng quả thực gặp được kẻ mang ý xấu, bị lừa bị giết chẳng phải chuyện tốt với lão à!

Đến lúc đó lão nhân dịp loạn lạc chạy trốn lại còn có người báo thù giúp lão, há chẳng phải chuyện tốt hay sao!

La đạo sĩ cuối cùng cũng nghĩ thông yên tâm thoải mái hẳn, thậm chí còn cười trên nỗi đau của người khác, cực kỳ mong đợi ngày đó đến.

Đáng lắm, nhãi ranh bị sắc đẹp mê hoặc này phải bị lừa cho biết! Để nó hiểu thế gian này hiểm ác đến mức nào! Lão nghĩ vậy, rồi lại bình chân như vại quay về xó nhà nằm tiếp.

Thân Đồ Úc ra khỏi phòng, y phất tay áo đứng giữa thinh không, đôi mắt đen sâu thẳm tuần tra phòng ốc xung quanh.

Rõ ràng đã hừng đông nhưng ánh sáng mặt trời chiếu vào trấn này không mảy may mang lại chút ấm áp, chỉ có một luồng trắng thảm đạm.

Y ngưng mắt tại một tòa nhà trông có vẻ bình thường xa thị trấn nhất.

Các nơi trong trấn này đều có ác khí nồng nặc từ cơ thể của Phi Đầu Quỷ và Địa Hành Thi, chỉ có tòa nhà kia hoàn toàn không hề có quỷ khí.

Quá sạch sẽ chính là bất thường.

Với tu vi của y chỉ trong chớp mắt đã tới được đó, y đứng tại cửa tòa nhà, thấy cổng sân bị khóa, hai chiếc đèn lồng trắng ngoài cổng khẽ đong đưa.

Thân Đồ Úc búng ngón tay một cái, hai chiếc đèn lồng bình thường bỗng bốc lửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!