Chương 32: Không Làm Ngựa Thì Làm Heo

Edit | 4702i

Tân Tú nghe theo lời đạo sĩ trung niên, nàng lấy gỗ đào khắc bùa triện đốt thành tro, lại lấy thứ tro đó vẽ hai tấm bùa âm dương nghịch đảo.

Cái thứ đồ chơi như bùa chú không phải lên lá bùa sẵn là xong, vẽ đúng hình vẫn không được, phải rót linh lực vào mới dùng được.

"Lấy bùa chú này trộn với bờm ngựa, ép người ta ăn xong là được." Đạo sĩ trung niên thấy nàng học nhanh vậy thì trong mắt thấp thoáng nét ghen tị.

Tân Tú liếc lão, mới thế mà đã ghen tị với nàng, nếu lão ta thấy tốc độ lão ngũ học pháp thuật có khi phải ghen tị tới thổ huyết cũng nên.

Lang quân chân chính của Quý gia bị Tân Tú cho ăn mấy loại thảo dược đang đứng một bên nôn hết ra, trong bối cảnh đầy tiếng nôn mửa ấy, Tân Tú lấy bùa sẵn của chính mình vẽ lên, trộn thêm mấy chiếc lông ngựa rồi đi tới trước mặt đạo sĩ, dự định nhét vào miệng lão ta.

Đạo sĩ phát giác ý định của nàng bèn vội lùi về sau, lão giãy dụa:

"Vị đạo hữu này cớ gì phải làm thế, chúng ta là người đồng đạo, hôm nay tha nhau một lần ngày sau gặp lại dễ nói chuyện. Nói đến cùng ta cũng chỉ biến người thành ngựa, nào đâu hại đến tính mạng hắn."

Tân Tú giật râu lão hòng kéo đạo sĩ về phía mình,

"Đúng rồi nha, ngươi không giết hắn nên ta cũng có giết ngươi đâu, ta chỉ muốn biến ngươi thành ngựa thôi mà, chẳng phải rất công bằng ư."

Đạo sĩ giả ý cầu khẩn:

"Giờ ta đã biết sai, cam đoan sẽ không tái phạm nữa, ngươi làm ơn tha ta một mạng, tha ta lần này thôi. Ngươi có vẻ cũng là tu sĩ được sư phụ dạy dỗ cẩn thận, chúng ta sao không thương lượng thử xem."

Tân Tú bóp mặt lão, cạy miệng đạo sĩ ra:

"Kẻ xấu sao mà thương lượng với người được."

Đạo sĩ điên cuồng lắc đầu:

"Ta thậm chí còn không giết người, sao có thể là kẻ xấu chứ, ngươi thả ta ra, ta lập tức đi ngay, sẽ không tới đây thêm nữa!"

Tân Tú bật cười,

"Ngươi hiểu lầm rồi, ta nói"kẻ xấu

"là chỉ chính ta đấy."

"Làm gì có chuyện kẻ xấu thương lượng với người khác nhỉ."

Thấy đạo sĩ ngạc nhiên, Tân Tú bèn nhanh tay nhét bùa vào miệng lão ép lão nuốt vào.

Đạo sĩ trung niên bị sặc tới mức ho khan mà vẫn căm hận nhìn nàng chằm chằm, nếu như lúc này lão ta có thể thoát khỏi xiềng xích chắc chắn đã lao lên xé nàng thành trăm mảnh.

Chẳng lâu lắm Tân Tú đã thấy cơ thể của đạo sĩ trung niên vặn vẹo, thân trước chúi xuống thân sau cong ra, biến thành một con ngựa gầy ốm, lông xù như hạt dẻ ngay trước mặt nàng.

Tân Tú: Lợi hại lợi hại!

Quả nhiên có biến thành ngựa vẫn liên quan tới tướng mạo sẵn có, con ngựa này không đẹp được bằng con trước.

"Tiên nhân… Đa tạ tiên nhân cứu ta."

Tân Tú quay đầu, thấy lang quân Quý gia đã khôi phục hình người, với gương mặt tái nhợt, giọng ốm yếu, hắn kích động cúi lạy nàng.

Tân Tú thấy hắn áo quần tả tơi, nhất là tay chân chất chồng thương tích, trên thân lấm lem bùn đất nước bẩn, vạt áo bào tả tơi từng mảnh.

Tân Tú:

"Mấy lời khách sáo thì thôi, sợ rằng huynh có rất nhiều chuyện phải làm, đi đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!