Chương 27: Pháp Thuật Thực Dụng

Edit|4702i

Tân Tú quay về không thấy sư phụ đâu biết ngay hiển nhiên y không hề chú ý đến chuyện bên ngoài, chỉ chuyên tâm luyện chế linh khí.

Dân kỹ thuật ai cũng vậy cả, một khi có linh cảm chỉ biết toàn tâm toàn ý chìm trong công việc thôi.

Bởi vậy mấy ngày gần đây Tân Tú cảm thấy hình như mình ít thấy sư phụ hơn bình thường thì phải, đoán có lẽ y đang làm một tác phẩm ghê gớm nào đó.

Tân Tú để đồ ăn vào chỗ cố định trong phòng bếp, bình thường nàng chỉ cần đặt đồ ăn trên chiếc bàn trúc này, sư phụ sẽ tự động hiểu đây là đồ ăn nàng mang về cho y rồi tự biết mà ăn.

Đẩy cửa vào phòng luyện khí sát vách, Tân Tú thấy ánh sáng cam phát ra từ chiếc lò luyện khổng lồ ở giữa.

Quả nhiên sư phụ đang chăm chỉ làm việc trong lò luyện, nàng không vao trong quấy rầy y mà quay lên lầu ngâm người, thế là, Tân Tú cứ vậy bỏ lỡ cơ hội gặp tài khoản phụ của sư phụ.

Tân Tú vừa về đến phòng bèn bắt đầu ngâm mình, Thân Đồ Úc ở trong lò luyện xong việc mới hơi phân thần, y nhận ra đồ đệ đã về.

Như bình thường, nếu con bé về trễ sẽ không quên mang đồ ăn về cho y.

Mặc dù công việc luyện chế đã tạm kết thúc nhưng Thân Đồ Úc vẫn chưa thể rời khỏi lò luyện, nếu không sẽ lãng phí những nguyên liệu này mất.

Cũng may thân người của y còn ở đây, nam tử tóc đen cao gầy đặt nguyên liệu mình đang sắp xếp dở dang xuống, y phi thân ra lò luyện, quen cửa quen nẻo vào bếp cầm lấy đĩa chân gà nướng mật và kẹo mạch nha.

Y bưng đĩa trúc vừa đi vừa ăn, mặt lạnh tanh.

Vấn đề này xuất hiện lúc Thân Đồ Úc luyện chế ra thân người, rất có thể do tử lôi trước kia giáng trúng nên thân người bị hỏng, lúc y dùng cơ thể con người này cho dù tâm trạng thế nào thì thân người cũng sẽ trưng ra vẻ mặt lạnh lùng hờ hững bất cần.

Nhưng mà Thân Đồ Úc thấy vấn đề cũng không nghiêm trọng lắm.

Thân thể con người này của y nhiều năm qua chỉ đi tìm kiếm vật liệu luyện khí tại những nơi ít người qua lại, trên cơ bản không hề tiếp xúc với con người, thậm chí còn không cần nói năng thì đương nhiên cũng không phải tỏ vẻ gì thừa thãi cả.

Thân người vừa nếm nếm hương vị, Thân Đồ Úc đang ngồi luyện khí trong lò cũng nếm được, trên mặt y là vẻ mừng vui và khen ngợi như thường ngày.

Đồ ăn vẫn còn nóng, từ đó có thể thấy được đồ đệ có tâm thế nào, nhất định là vì để sư phụ được ăn đồ nóng nên mới vội vã trở về.

Đồ nhi của y thật là ngoan, thật là có hiếu!

Thân người cầm đĩa quay về trong lò ăn tiếp, dù sao nguyên thân của Thân Đồ Úc lúc này không tiện lắm, ai ăn cũng thế thôi.

Chẳng qua, nếu để thân người ăn thì không ăn đĩa trúc được, dù sao cũng là nhân loại, thân thể và răng của con người không liệt trúc vào thực phẩm có thể ăn.

Thân Đồ Úc cắn một miếng đĩa xong mới nhận ra thân người của mình đang ăn.

Thôi bỏ đi.

Sáng sớm, thân người của Thân Đồ Úc lặng lẽ ra khỏi lầu trúc, đi vào khu rừng xanh thẳm giăng đầy sương, lúc đi cũng cứ lặng lẽ như lúc tới, không hề khiến bất kỳ ai chú ý.

Cùng lúc đó Tân Tú vẫn còn đang trong mộng.

Theo thường lệ, nàng cứ nằm ỳ trên giường thêm tầm nửa giờ nữa mới vác quả đầu bù xù xuống lầu rửa mặt.

Gian phòng luyện khí vẫn còn sáng, nàng vừa vuốt vuốt tóc vừa nghĩ, sư phụ thật không hổ là dân tu tiên, hơi tí lại thức đêm.

Nhưng dân tu tiên thức đêm thì không coi là thức đêm, người ta gọi đấy là tu luyện.

Sáng sớm ở U Hoàng Sơn vẫn khá hay ho, nhất là cạnh khe núi ồn ã lạ thường, thứ có thể khiến Tân Tú bỏ giấc ngủ tới giữa trưa mà tỉnh dậy sớm như vậy, nguyên nhân hoàn toàn là những vị khách tới khe núi này vào mỗi sáng sớm.

Không đề cập đến mấy đứa ít lông như khỉ lông vàng hay nai con, con vật khiến nàng mê mẩn nhất chính là những nhóc chim tước lông trắng tinh với dáng vẻ thướt tha.

Những con chim tước này có tiếng kêu chim chíp non nớt, nó be bé đủ để nàng nắm trong lòng bàn tay, đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen tuyền, cái khí chất đáng yêu đấy cứ là đi thẳng vào lòng người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!