Chương 23: Công Viên Địa Long Ở Thục Lăng

Địa long trở mình là tiết mục đặc sắc của Thục Lăng, lâu lâu lại có một màn, ngày nhóm Tân Tú ra khỏi chậu trời cũng từng được chứng kiến một lần, khi đó trên đường về U Hoàng Sơn với sư phụ, nàng đã chiêm ngưỡng trực quan địa hình giam giữ địa long, trông cực kỳ hung hiểm.

Nhưng vì sao nàng lại không có ý định sang bên đấy thăm dò? Không phải do bên đó nhìn hung hiểm, mà nghe nói chỗ đấy căn bản không có lính gác và cũng chẳng bị cấm vào, các đệ tử thích thì cứ vào thăm quan.

Tân Tú: Xin lỗi nhé, đây không muốn đi.

Mở cửa toang hoang ra đấy thích tới thì tới thích đi thì đi, còn gì hay mà thám hiểm nữa?

Có khi lão nhị chẳng còn biết đi chỗ nào nữa nên nhớ tới chỗ đó.

Tân Tú phóng mô

-tô đi đón lão nhị mới biết, đi ngắm địa long chỉ là cái cớ thôi, thực tế tên nhãi này muốn lái xe.

Chuyện trẻ ranh muốn lái xe Tân Tú cũng thông cảm được, nhưng kỹ thuật lái xe của lão nhị quá thậm tệ, để hắn lái có khi ngã gãy cả chân, ban đầu hắn đã là đại hiệp cụt tay rồi, gãy thêm chân nữa thì cũng chẳng làm nổi Quá Nhi nữa, vậy nên nàng tuyệt tình từ chối lão nhị, để hắn ngoan ngoãn ngồi sau xe.

"Lần trước đệ vẫn chưa được ngắm kỹ con rồng kia, lần này phải lại gần quan sát mới được." Có vẻ như lão nhị thực sự rất mong chờ.

Tân Tú không quay đầu lại, nàng hỏi:

"Thực ra đệ từng tự đến đây một mình trước rồi đúng không?"

Lão nhị gãi đầu,

"Ha ha ha đúng rồi, đệ từng thử nhưng đi hồi lâu vẫn không thấy địa long xuất hiện nên đành quay về. Lão đại, tỷ lái thẳng xe tới tầng mây kia đi, mình nhìn từ trên cao xuống nhất định có thể thấy con rồng đấy."

Tân Tú cũng muốn thế, nhưng vừa bay đến biển mây dưới Vân Gian Đạo Tràng mô

-tô đã tự động giảm tốc, quay lại nhìn bầy chim bay phía sau mô

-tô, chúng cũng tự động tránh chỗ này ra, Tân Tú bèn đoán có lẽ trên này đặt lệnh cấm bay.

Lão nhị tỏ ra tiếc nuối:

"Tiếc thật, chẳng lẽ mình phải đi bộ vào ư, chắc chắn là chưa đi được đến đích trời đã tối rồi."

Tân Tú:

"Đi bộ á? Đệ coi thường mô -tô của ta quá rồi đấy."

Chớ vì xe máy bay được mà quên mất nó vốn là phương tiện giao thông đường bộ.

Cái mô

-tô này của nàng đi được cả trên mặt đất lẫn trên không, sư phụ chế tạo cái bánh xe cực lớn cho xe mô

-tô, khiến nó dễ dàng di chuyển trong vùng núi.

Lại nói, không thể bay lên không trung thì hơi lơ lửng vẫn được mà, đường bằng thì đi trên mặt đất, trên đường xóc thì làm mô

-tô bay lơ lửng.

Lão nhị cũng coi như người đầu tiên biết bản sắc thực sự của mô

-tô, hắn hưng phấn ngồi sau, nói liên thanh:

"Cái xe này đi trên mặt đất còn thú vị hơn!"

Phía trước chình ình một tảng đá khổng lồ cản đường, Tân Tú thấy thế bèn trực tiếp nhấc đầu xe phi vọt lên, lão nhị mê tít cảm giác phóng xe cực kỳ kích thích bèn xúi nàng chở mình vào mấy con đường gập ghềnh, họ như đang chơi trò Riot thực tế ảo, thỉnh thoảng quẹo một cái, chốc chốc lại phi lên trên, cả đường chiếc xe mô

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!