"Chẳng lẽ sư bá luyện chế được Thần khí? Nếu là linh khí thông thường sẽ không dẫn tới lôi kiếp, nhưng Thần khí trong truyền thuyết chưa biết chừng lại có thể đấy."
"Cũng từng có người đoán như ngươi, khi ấy không ít người gian tới thăm hỏi, tổ sư gia chỉ bảo đấy không phải Thần khí, khuyên bọn họ về hết lượt."
Tân Tú:
"Tổ sư gia nói vậy mà mấy người đó tin luôn ư?"
"Ha ha ha ha, không tin thì còn làm gì được, họ có đánh lại tổ sư gia đâu, tổ sư gia nhà mình lại không thuyết phục người ta bằng miệng."
Tân Tú đã hiểu, hóa ra không phải ngài ấy thuyết phục bằng đạo lý mà là bằng vật lý.
Chỉ vì chuyện Thân Đồ sư bá rốt cuộc luyện chế ra thứ gì, mà cả đám đã tiến hành hẳn một cuộc thảo luận.
Một vị sư huynh đang ngồi đó nghe bỗng thở dài:
"Thiên lôi như thế, nếu là ta sợ đã bị đánh tan thành mây khói rồi, không hổ là Thân Đồ sư bá, quả thực lợi hại. Thật ra lúc trước ta cũng muốn học luyện khí, tiếc rằng trước kia Thân Đồ sư bá không muốn thu đồ, vả lại sư bá khá khó gần, thực tình ta cũng hơi sợ sư bá."
Sư huynh này nói một hồi bèn vỗ vai Tân Tú,
"Sư huynh ghen tị với muội lắm đấy, Tân Tú sư muội à, muội phải chăm chỉ học luyện khí, đừng phụ bạc tài năng của sư bá."
Một vị sư tỷ nào đó đang bện cỏ cũng không nhịn được mà nói chen vào,
"Sư phụ từng kể ta nghe, thực ra trước kia tính tình Thân Đồ sư bá cũng không phải thế này đâu, nghe nói sau lần lôi kiếp đó sư bá mới trở nên như thế, đồn rằng trước kia Thân Đồ sư bá hơi kiêu ngạo, cũng không tốt tính đâu, cứ mất hứng là đánh ngay."
Tân Tú nghe vậy bèn thích thú hỏi:
"Đánh nhau ấy ạ? Ngày xưa sư phụ muội từng đánh nhau với người ta ạ?" Vị sư phụ quái gở nọ nhà nàng lại đánh nhau với người ta, đúng là khó tin.
Sư tỷ: "Nghe nói trước kia sư phụ tỷ từng đi tìm Thân Đồ sư bá nhờ luyện chế thứ vũ khí gì đó, thấy hai hũ mật ong trên bàn bèn mang về ăn, kết quả là Thân Đồ sư bá tức đến nỗi đuổi theo xốc cả nóc nhà sư phụ tỷ lên… Đương nhiên cá nhân tỷ cảm thấy, Thân Đồ sư bá sẽ không đánh nhau chỉ vì hai hũ mật ong đâu, nhất định do sư phụ bịa chuyện."
Tân Tú: … Muội cảm thấy có khi là thật đấy.
Nhất thời nàng không biết nên cảm thán hóa ra sư phụ đã thích ăn ngọt từ sớm vậy rồi, hay cảm thán người thích ru rú trong nhà như y hóa ra cũng có thời niên thiếu khinh cuồng.
Hiện nay y luyện chế ra món linh khí gì nàng lấy làm đồ chơi chơi cũng chẳng hề tức giận, ngày xưa lại giận sư đệ chỉ vì hai hũ mật ong, nghe buồn cười chết được.
"Chà chà, đến chậm, đến chậm mất rồi, còn chưa bắt đầu giảng bài hả." Thải Tinh sư huynh hay híp mắt vội vàng vào trong, thoáng thấy cái cảnh mọi người chen nhau ngồi quanh chiếc bồ đoàn.
"Sao giờ Thải Tinh mới đến."
"Ta còn tưởng Thải Tinh sư đệ hôm nay không tới lớp bói toán của sư thúc, đang thấy là lạ."
Thải Tinh nói chuyện với mọi người một hồi mới tới ngồi cạnh Tân Tú, hắn xoa đầu nàng, cười nói:
"Tú Nhi sư muội cũng tới học bói toán ư, muội hứng thú với thuật bói toán à?"
Tân Tú nói thật:
"Lão lục mời muội tới nên muội bèn tham gia cho vui."
Đúng vậy, người đứng lớp khóa bói toán này là sư phụ lão lục, nhưng không phải ngày nào cũng có tiết bói toán mà tùy tâm trạng giáo viên, lão lục cảm thấy tiết bói toán của sư phụ khá thú vị bèn gọi riêng nàng tới trải nghiệm cho biết.
Họ mới nói xong đã có một người thư sinh nho nhã bước vào, nàng thiếu nữ thanh tú bước ngay sau hắn, ấy chính là lão lục.
Bái sư nhập môn mới mấy tháng mà lão lục đã khác hẳn ngày mới ra khỏi chậu trời.
Khi mới gặp nàng ấy chỉ là thôn cô quê mùa, mà nay nảy nở bao nhiêu, hiển nhiên là được dạy dỗ tử tế, phong thái trang nhã hơn nhiều, dẫu rằng nét giản dị vẫn còn đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!