Chương 20: Nhóc Thực Thiết Linh Thú

Có tổng cộng mười hai vị sư thúc thân trúc, họ lấy mười hai canh giờ làm tên, chức trách là bảo vệ cấm địa sau núi.

Nhưng công việc này rất khó khăn, vì Thục Lăng tuy rộng nhưng không nơi đâu bị cấm vào trong, dù dưới Vân Gian Đạo Trường là chỗ trấn áp địa long, tổ sư gia Linh Chiếu tiên nhân cũng không hề cấm nhóm đồ đệ đồ tôn vào đó thăm thú, duy chỉ có phía sau núi là chốn cấm địa không được tùy tiện bước vào.

Thế thì hay rồi, chỗ nào càng cấm mọi người càng muốn vào.

Hơn nữa hình phạt khi xông vào sau núi nghe như đùa —— ngay lúc ấy không phạt mà tích lũy theo số lần, ba năm phạt một lần.

Cách trừng phạt này quả thực chẳng khác nào trò đùa.

Theo các sư thúc thân trúc thấy, nếu thực sự muốn cấm người ta vào sau núi thì dứt khoát dùng hình phạt nào đó nghiêm khắc hơn đi, nhưng Linh Chiếu tiên nhân lại chẳng làm vậy.

Thành ra nhiều năm qua, cứ thuở nào những đứa nhóc trước ngã xuống là đám trẻ tới sau lại ngoi lên, âm mưu xâm nhập vào sau núi.

Có đứa do nghe danh thực thiết linh thú hung tàn, có đứa lại muốn trông thấy Linh Chiếu tiên nhân tại Thượng Thiên đài sau núi, thậm chí còn có đứa cố tình mạo hiểm xông vào đây, chỉ vì chúng coi việc thoát được mười hai người trông chừng sau núi như một trò chơi.

Vì điều này mà các sư thúc thân trúc phiền não vô cùng.

Mãi mới chờ đến lúc các đệ tử cũ đã lớn, chín chắn hơn trước, phía sau núi không còn là sân chơi cho họ nữa, thì các tân đệ tử không nghe lời lại mò vào.

Thân Đồ Úc là người đầu tiên tới nhận đồ đệ, dù sao y cách nơi này gần nhất.

Khi tới đó, y nghe thấy đồ đệ mình nói với mấy sư điệt:

"Tại ta, lái xe không ra gì mới liên lụy tới các anh em."

Một cô nương khác nói:

"Sao lại là lỗi của đại tỷ được chứ, tại lão nhị không ngoan ngoãn ngồi xe, cứ nhích tới nhích lui hoài."

Thiếu niên cụt tay chẳng quan tâm tới việc bị đổ lỗi, hắn cười toe toét huých tay hai người,

"Thôi mà, mình là anh em khác cha khác mẹ mà, truy cứu cái này làm gì, mọi người đừng sợ, sư phụ ta đã nói hình phạt tùy tiện lắm, lúc trước người chỉ bị phạt trồng một núi trúc thôi."

Một thiếu niên khác tỏ ra sợ hãi:

"Mới nãy lúc phi xuống đây ta sợ gần chết, còn tưởng ngã nát bét mất cơ."

Thiếu niên mặc y phục xanh là đứa nhỏ nhất và cũng e dè nhất, hắn cẩn trọng hỏi mọi người có ngã bị thương ở đâu không.

Đồ đệ trả lời:

"Không ngã được đâu, lúc ấy ta thấy sắp tiêu rồi, sợ ngã chết thật nên vô thức quặt xe về phía sau núi, bên này có các sư thúc canh chừng, chúng ta nhất định sẽ bị ngăn lại trước khi rơi xuống đất."

Thân Đồ Úc:

Ừm, quả nhiên đồ đệ thông minh thật, vẫn biết tự bảo vệ mình.

Y vừa xuất hiện, đồ đệ đã lập tức ngậm miệng lại và ngây thơ cười với y.

Thế là các sư điệt còn lại cũng bất giác nở nụ cười tương tự với Thân Đồ Úc, có vẻ cả đám đã từng được huấn luyện nghiêm ngặt.

Tân Tú đứng dậy định theo sư phụ trở về, nhưng Thân Đồ Úc ra hiệu cho nàng ngồi xuống:

"Trước tiên con hãy ở đây chờ ta đã."

Tân Tú lại ngồi xuống, nàng, các đệ đệ muội muội và các sư thúc thân trúc cùng nhau trơ mắt nhìn sư phụ bước vào rừng trúc, biến mất sau khóm trúc tía.

"Các sư thúc, sư phụ con vào sau núi kìa, các sư thúc không ngăn người lại ạ?" Tân Tú hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!