Sau khi nàng trở về sư phụ đã không còn ngồi ở bàn nữa, chỉ còn hơn nửa nồi chuột tre hầm măng vẫn còn nguyên, hai miếng thịt nàng gắp cho y chắc y đã ăn rồi, nhưng không hiểu sao bộ bát đũa của sư phụ lại biến mất tăm.
Chẳng lẽ khi sư phụ ăn cơm, mỗi bộ bát đũa chỉ thích dùng một lần? Đúng là cẩn thận thật.
Tân Tú nấu một nồi cơm, định ăn no còn ra sau núi dò đường.
Thải Tinh sư huynh nói sau núi có rất nhiều gấu trúc, dù nàng đã nóng lòng muốn đi sờ bọn nó lắm rồi, nhưng cũng phải tính thử xem mức độ nguy hiểm tầm bao nhiêu trước, chứ chưa xuất sư* được đã chết thì chẳng lời chút nào, còn sống sau này mới sờ gấu trúc được lâu, nên lúc này nàng đi ngó một lát là được.
(*) Theo sư phụ học cái gì đó, mãn kì học gọi là xuất sư.
Trước kia Tân Tú tới Tứ Xuyên chơi với bạn cũng từng gặp gấu trúc, nhưng đúng là chưa từng mó tay sờ bao giờ.
Có lẽ vì thứ gì càng không cho sờ nàng lại càng muốn sờ, nên giờ Tân Tú rất là chờ mong.
U Hoàng Sơn rất rộng, nàng không biết sau núi ở đâu bèn quyết định vượt qua ngọn núi này xem thử xem.
Trên đường đi nàng thấy khỉ lông vàng, khỉ đuôi dài, còn có cả hươu, nhưng giờ nàng chỉ muốn sờ gấu trúc nên mới không ra tay với những loài động vật hoang dại này, rất là thanh tâm quả dục mà đi qua người tụi nó.
Nhờ vào kỹ năng trèo đèo lội suối được rèn luyện từ hồi ở trong bồn Trung Thiên, từ lúc đầu mừng khấp khởi đến về sau đi bộ tới mệt bở hơi tai, trong tầm mắt vẫn chỉ là mảng trúc xanh, xanh ngắt đến mức nàng nghĩ mình sắp bị bệnh mù màu tới nơi rồi đây.
Tân Tú hơi hoài nghi trên núi này thứ duy nhất có sắc trắng đen xen nhau chắc chỉ có sư phụ nhà mình, chứ làm gì có gấu trúc nào ở đây.
"Rốt cuộc là ở đâu vậy ——"
"Kẻ nào tự tiện xông vào sau núi!" Dường như để đáp lại câu hỏi đó của nàng, có tiếng người quát vang từ trên không trung.
Tân Tú chỉ kịp ngửa đầu nhìn trời, đã bị một người lao xuống vật ngã ra đất —— rất giống tư thế nàng đè con chuột tre vừa nãy.
Đúng là thiên đạo luân hồi, quả báo ập tới ngay trước mắt.
"Đừng ra tay, là người một nhà!" Tân Tú hô to.
Người bắt lấy nàng sững sờ, quả đã thoáng lỏng tay ra thật, cũng có thể do hắn phát hiện dưới tay mình là một đứa trẻ nhỏ xíu, còn không nguy hiểm bằng một con gấu trúc con sau núi.
Tóm lại giờ Tân Tú có thể bò dậy rồi.
Nàng vô tội nhìn người nam nhân đội nón trúc rộng vành, nói dối trắng trợn:
"Con chỉ định đi loanh quanh nhưng bị lạc đường, không biết đây là đâu."
Tướng mạo của người nam nhân đội mũ rộng vành khá tầm thường, nhìn phát quên ngay, hắn nghiêm khắc nói:
"Sau núi là cấm địa, không phận sự miễn vào, nhà ngươi là ai, báo thân phận ra đây, nếu không phải đệ tử Thục Lăng tất phải chịu trừng phạt!"
Lúc này lại có một người nam nhân đội mũ rộng vành nữa nhảy xuống đất, hắn ăn mặc giống hệt người trước, cao gầy tựa thân trúc, y phục xanh chẳng khác gì trúc xung quanh, tướng mạo cũng tầm thường đến mức khiến người khác hoài nghi có lẽ nào mình bị chứng mù mặt.
Nhưng xem chừng tính hắn cởi mở hơn nhiều, chỉ nhẹ nhàng nói:
"Sao, lại bắt được đệ tử lén đến xem thực thiết linh thú à?"
Tân Tú:
Nghe ngữ điệu này đi, xem ra là có rất nhiều người như mình.
Hơn nữa hai vị này có vẻ là thủ vệ ở nơi này, chuyên môn đi bắt kẻ nào xông vào trong.
Tân Tú nhận sai rất điêu luyện:
"Thưa hai vị tiền bối, con ở U Hoàng Sơn, vừa mới nhận sư phụ, vì nhiều chuyện còn không biết nên mới vô tình lạc vào đây, các vị tiền bối tha cho con một lần này thôi, lần sau con không dám nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!