Bệnh vàng da ư?
Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Ngự Đan Liên.
Không đúng, bệnh vàng da tuy rằng có thể khiến mắt bị vàng, nhưng đây là thần thức của nàng mà!
Nàng có cảm giác bản thân nhẹ bẫng!
"Ngươi……" Hắn mở miệng, giọng nói trầm thấp nhưng yếu ớt, tựa như một sợi lông vũ rơi chầm chậm, cảm giác yếu ớt đến mức tưởng chừng như vừa chạm vào là vỡ tan.
"Ngọc Thanh tiên phủ."
Mỗi chữ mà hắn thốt ra đều kèm theo tiếng thở gấp yếu ớt, như gõ vào màng tai người ta.
Dường như chỉ Nói chuyện thôi cũng cực kỳ khó khăn với hắn.
Mới nói xong bốn chữ, đôi mắt màu vàng kim của hắn đã khép lại, đầu gục xuống cánh tay.
Ngự Đan Liên ngơ ngác nhìn hắn.
Ừm…… Ma tu này có chút yếu ớt.
Nói mấy chữ thôi cũng mệt như vậy, nàng nghe mà lỗ tai đỏ cả lên.
Nhưng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Biết trạng thái của hắn không tốt lắm, nàng liền an tâm.
Tạm thời không cần lo lắng bị đoạt xá.
Ý thức của Ngự Đan Liên trầm xuống, rời khỏi không gian thần thức, trở về thân thể của mình.
Ngự Đan Liên vừa đi ra Điện ôn tuyền, liền nhìn thấy một cái đầu trọc bóng lưỡng dưới ánh mặt trời.
Cả người hắn như phát sáng, mỉm cười hiền từ với Ngự Đan Liên.
"Sư ph…… A không đúng, đại sư huynh, sao huynh lại ở đây?"
"Huynh cũng muốn tắm rửa sao?"
Lạc Bằng Kiêu nói: "Sư muội, ta thấy muội không có linh căn mà lại có thể leo lên Thang Vấn Tâm, có lẽ ta có thể dạy muội tu luyện."
"Không có linh căn cũng có thể tu luyện sao?"
Đôi mắt Ngự Đan Liên ngay lập tức sáng lên.
"Có hai con đường có thể tu tiên. Thứ nhất là thiên phú, đó là thông qua kiểm tra linh căn mà mọi người đều biết. Linh căn càng ít thì thiên phú càng tốt, đơn linh căn là tốt nhất, ngày sau ắt sẽ có thành tựu lớn."
"Thứ hai chính là vấn tâm, ý chỉ những người có thể bước lên Thang Vấn Tâm. Người có thể bước lên Thang Vấn Tâm đều tâm tư thuần tịnh, rất thích hợp tu luyện. Mà trong Cửu Huyền Kiếm Môn, người có tam linh căn trở lên muốn tiến vào nội môn, đều phải thông qua khảo nghiệm của Thang Vấn Tâm."
"Muội tuy không có linh căn, lại có thể bước lên Thang Vấn Tâm, chứng minh muội tâm tư thuần tịnh, ngộ tính cực cao, tuy không thể tu linh căn, lại có thể tu Phật."
"Phật tu không cần phải dựa vào linh căn.
"Ặc…… Ngự Đan Liên gãi đầu, hỏi ra điều mình vẫn luôn muốn hỏi:"Sư huynh, huynh là Phật tu sao?"
"Đúng."
Ngự Đan Liên nhìn cái đầu trọc của Lạc Bằng Kiêu, nàng cẩn thận nói: "Vậy đại sư huynh, muốn làm phật tu giống như huynh, cần phải cạo trọc đầu sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!