Chương 5: (Vô Đề)

Đó chính là thịt Huyền Điểu cấp chín đó!

Cho dù đã bị nấu chín nên linh khí giảm đi nhiều.

Nhưng rất nhiều người chỉ ngửi mùi hương thôi đều cảm giác tốc độ tăng trưởng linh lực trở nên nhanh hơn.

Càng miễn bàn tới người được ăn thịt!

Mà Ngự Đan Liên ăn thịt Huyền Điểu cấp chín, nhưng chỉ là dung mạo càng thêm lanh lợi, không còn khô quắt đói khát giống lúc trước.

Phí phạm của trời!

Hoàn toàn là phí phạm của trời mà!

Ngự Đan Liên chú ý tới những ánh mắt chung quanh, nàng cố ý ăn càng thêm ngon lành, nhưng bởi vì chung quanh không có đĩa đựng xương, nên nàng chỉ đơn giản là nhả hết xương ra đất, dự định lát nữa sẽ mang đi sau.

Phong chủ luyện khí phong nhìn đống xương vụn trên mặt đất, đôi mắt lập tức sáng lên.

Hắn lập tức nháy mắt với tên mặt muỗng giày bên cạnh.

Mặt muỗng giày  hiểu ý, lén lút dùng linh lực, cách không kéo đống xương trên mặt đất về phía mình.

Tuy rằng m.á. u thịt đã bị phế đi, nhưng xương chim này lại là tài liệu luyện khí hiếm có!

Nhặt được rồi nhặt được rồi.

Ngự Đan Liên chú ý tới có người trộm xương.

Nàng khinh thường nhìn phong chủ Luyện Khí phong và tên mặt muỗng giày .

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Nuốt xuống ngụm thịt cuối cùng trong miệng, uống xong ngụm canh cuối cùng trong nồi.

Nàng nhìn về phía Ninh Triều nói: "Đa tạ sư phụ, thịt ăn rất ngon, canh cũng uống rất ngon!"

Mọi người chung quanh: "…

"Đó là thịt Huyền Điểu cấp chín! Có thể không ngon sao? Cho dù là ph*n cũng sẽ ăn ngon được chưa! Ninh Triều dịu dàng nhìn nàng, nhẹ giọng nói:"Làm thầy người ta, đương nhiên phải cho đồ đệ thứ tốt nhất trong khả năng của mình. Con thích là được."

Bạch Trì nhìn chằm chằm Ngự Đan Liên ăn hết con Huyền Điểu kia, tâm trạng còn chưa kịp bình tĩnh lại thì lại bị Ninh Triều đá xéo một lần nữa.

Hiện tại tâm thái của Bạch Trì đã nứt ra rồi, trong n.g.ự. c cũng có chút khí huyết dâng trào.

Trời mới biết vừa rồi hắn muốn trực tiếp ra tay cướp lấy Huyền Điểu làm của riêng tới mức nào.

Nhưng nơi này là môn phái, không phải bên ngoài.

Nếu Hắn làm như vậy, thanh danh sẽ bị huỷ hoại sạch sẽ.

Kết quả là.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cái tên phế vật Ninh Triều kia!

Đem bảo bối tốt như vậy!

Đút cho một cái tiểu phế vật càng vô dụng hơn.

Thịt linh thú cấp chín cứ thế mà bị lãng phí!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!