Chương 45: (Vô Đề)

Ngự Đan Liên lại lần nữa nhẹ nhàng né tránh chiêu kiếm của Tạ Thanh Dư.

Tạ Thanh Dư bị giật mình, thu thế không kịp, đầu đụng thẳng vào tượng Phật.

Còn không đợi nàng ta kịp phản ứng lại, trán đã bị đồ vật gì đó đập mạnh một cái.

Lần này, nàng ta lập tức mắt nổ đom đóm, cả người nhũn ra, suýt chút nữa đã ngã quỵ xuống.

Nhưng... Càng đáng sợ chính là...

Nàng ta phát hiện tu vi Trúc Cơ trung kỳ của mình vậy mà lại có xu hướng sụp đổ!

Còn không đợi nàng ta kịp phản ứng lại, đòn thứ hai đã lại rơi xuống, nàng ta vội vàng né tránh.

Sự chênh lệch giữa Luyện Khí tầng một và Trúc Cơ trung kỳ quả thật là khác nhau như trời với đất.

Nhưng sự chênh lệch giữa Trúc Cơ và Kim Đan đoán chừng là cách mười lần như trời với đất!

Dù cho Ngự Đan Liên chưa từng học bất kỳ chiêu thức tấn công nào, nhưng nàng chỉ cần dùng mắt thường là có thể thấy rõ từng động tác của Tạ Thanh Dư.

Nàng muốn né tránh chiêu thức của Tạ Thanh Dư rất đơn giản, nhưng Tạ Thanh Dư muốn né tránh tay nàng sao?

Nằm mơ!

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Đòn thứ hai đập thẳng vào đầu Tạ Thanh Dư, nàng ta trực tiếp ngã xuống đất, ngay cả cây kiếm gãy trong tay cũng cầm không nổi nữa.

Mà tu vi của nàng ta cũng trong nháy mắt rớt xuống Trúc Cơ sơ kỳ.

Ngự Đan Liên ngừng một chút, lúc đòn thứ ba nện xuống, nàng bỗng nhiên mỉa mai: "Trúc Cơ trung kỳ? Chỉ có chút bản lĩnh này thôi  sao?"

"Một kẻ Luyện Khí tầng một như ta mà đã có thể đè ngươi trên mặt đất mà đánh!"

"Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ đều vô dụng giống ngươi sao?"

"Nếu thật sự không được, ngươi tìm cái hố phân mà nhảy xuống đi c.h.ế. t đuối cho xong!"

"Có điều, ta cũng nên cảm ơn ngươi."

"Ta còn đang cảm thấy chỉ lấy lại linh căn thôi là quá nhân từ với ngươi, còn chưa đủ hả giận, thế mà ngươi lại tự mình chạy đến trước mặt ta để bị đánh."

Mỗi khi Ngự Đan Liên nói một câu đều nện một cái xuống, cho đến khi tu vi của Tạ Thanh Dư rớt xuống Luyện Khí tầng tám.

Tạ Thanh Dư đã hoàn toàn bị đánh đến mất đi năng lực phản kháng.

Nhưng nàng ta lại cố hết sức dùng áo choàng đen che kín thân thể, không để lộ ra một chút xíu da thịt nào.

Ngự Đan Liên đột nhiên duỗi tay kéo áo choàng của nàng ta ra.

Khoảnh khắc khi nhìn thấy thân hình của Tạ Thanh Dư, Ngự Đan Liên ngây người một chút.

Trên người Tạ Thanh Dư không một mảnh áo che thân, nhưng lớp da thịt lộ ra bên ngoài, không có một chỗ nào là nguyên vẹn cả.

Dáng vẻ lúc này của nàng ta rất giống...

Giống một con huyền điểu nướng hình người!

Còn là kiểu nướng bị cháy đen nữa!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!