Kỷ Hoài Tư đứng ở một bên, nhìn tiểu sư muội của hắn cầm Xá Lợi Hoàn lớn hơn nàng đuổi theo ba gã tán tu đánh.
Vừa đánh, tiểu sư muội vừa sỉ nhục bọn họ.
"Kim Đan trung kỳ?"
"Chỉ thế này thôi sao?"
"Có giỏi thì đừng trốn!"
"Đến đây ăn một đòn của ta, để ta em xem đầu của Kim Đan trung kỳ cứng đến mức nào?"
Trên đầu Kỷ Hoài Tư cũng có một câu chấm hỏi thật to.
Ờm…
Hắn đột nhiên cũng thấy hơi tò mò.
Tiểu sư muội của hắn thật sự là phật tu sao?
Nếu thật là phật tu, như này có vẻ hơi bị hung dữ à nha.
Rõ ràng đại sư huynh hiền từ như vậy, trách trời thương dân như vậy, hệt như một vị Phật đà chân chính giáng trần.
Chỉ cần nói chuyện với huynh ấy vài câu, cho dù là người tính tình nóng nảy cách mấy cũng sẽ lấy lại bình tĩnh.
Nhưng huynh ấy lại dạy tiểu sư muội thành…
Ờmmm…
Hắn không lo gì khác, chỉ lo tiểu sư muội tu Phật mà tính tình hung tàn như vậy sẽ rất dễ tẩu hỏa nhập ma.
Rất nhanh, cả bốn gã tán tu đều đã nằm ngay ngắn chỉnh tề trên mặt đất.
Đúng vậy, bốn gã Luyện Khí kỳ.
Tên lúc nãy còn đang hấp hối chỉ còn một hơi đã được Kỷ Hoài Tư nhét một viên đan dược tục mệnh, bây giờ thương thế đã khỏi nhưng tu vi trước đây vĩnh viễn không thể trở lại.
Lúc này hắn vẫn còn đang chưa hết bàng hoàng, vẻ mặt u ám.
Ngự Đan Liên biến nhỏ Xá Lợi Hoàn thành kích cỡ của vòng tay, đeo vào tay rồi vui vẻ chạy đến trước mặt Kỷ Hoài Tư.
"Sư huynh, chúng ta thật sự không thể g.i.ế. c hết bọn họ sao?
"Ánh mắt Kỷ Hoài Tư nhìn vào vẻ mặt hung tàn của tiểu sư muội, nghiêm túc dạy bảo:"Tiểu sư muội, muội không được g.i.ế. c người. Rất nhiều người không biết rằng trên tay dính càng nhiều mạng người thì sau này khi lịch kiếp lôi kiếp sẽ nghiêm trọng hơn người khác."
"Mục đích chúng ta tu tiên chính là để phi thăng, g.i.ế. c người sẽ ảnh hưởng đến phi thăng, cho nên trừ phi thật cần thiết, nếu không đừng g.i.ế. c người."
Ngự Đan Liên nói:
"Nhưng sư huynh, bọn họ suýt chút nữa đã hại c.h.ế. t chúng ta, còn muốn lột da rút xương chúng ta! Muội chỉ muốn ăn miếng trả miếng mà thôi."
Kỷ Hoài Tư bất đắc dĩ bổ sung một câu: "Cho dù có g.i.ế. c cũng không thể trực tiếp ra tay."
Ngự Đan Liên nháy mắt hiểu ra: "Ý huynh là làm giống như với Tạ Thanh Dư sao?"
Kỷ Hoài Tư gật gật đầu, nháy mắt đã thấy Ngự Đan Liên vẻ mặt hung ác chạy đến chỗ bốn gã tán tu:
"Mau giao tất cả bảo bối ra đây, nếu không ta đánh c.h.ế. t các ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!