Chương 2: (Vô Đề)

Nghe xong những lời này, Ngự Đan Liên còn không có lấy lại bình tĩnh sau khi bỗng nhiên trở thành đệ tử thân truyền càng thêm kinh ngạc rồi!

Người trong tiên môn đều vô sỉ như vậy sao?

Thừa dịp vị sư phụ tiện nghi của nàng không có người che chở liền lên mặt đúng không!

Kẻ cướp lại còn đổ lỗi cho nạn nhân không chủ động giao đồ ra!

Nàng ghé mắt nhìn qua.

Liền thấy Ninh Triều dường như đã quá quen với những lời này.

Trông có vẻ hoàn toàn không có ý định phản bác.

Ánh mắt nàng bỗng trở nên sắc bén.

Cho dù vị sư phụ tiện nghi này làm vậy chỉ vì có thể giữ được Thanh Liên Phong, nhưng hắn cũng đã cứu nàng một mạng.

Sao nàng có thể nhịn được khi thấy người khác xúc phạm hắn như vậy chứ?

"Thì ra Cửu Huyền Kiếm Môn được tôn xưng là tiên môn đệ nhất Tu Tiên giới, gia phong lại là như vậy sao?

"Giọng nói trong trẻo lại cực kỳ mạnh mẽ vang lên. Cường giả Hóa Thần duy nhất Ở đây - Bạch Trì, chưởng môn Cửu Huyền Kiếm Môn, còn có các phong chủ của các đỉnh núi lớn đều đổ dồn ánh mắt về phía Ngự Đan Liên. Tên mặt muỗng giày bên cạnh phong chủ Luyện Khí phong quát lớn:"Cái con nha đầu thối miệng còn hôi sữa kia, vừa rồi vu khống đệ tử Cửu Huyền Kiếm Môn ta cướp linh căn của ngươi còn chưa đủ!

Bây giờ lại dám phán xét gia phong của Cửu Huyền Kiếm Môn ta. Nên nhớ ngươi hiện tại cũng coi như là đệ tử của Cửu Huyền Kiếm Môn đó!

Đừng có mà không biết điều!"

Ngự Đan Liên lập tức cười lớn, nàng ưỡn thẳng eo, khó hiểu nói: "Ta nói có gì sai sao?"

"Xét về bối phận, sư phụ ta cao hơn so với tất cả mọi người ở đây."

"Nhưng các người lại ở dưới đó đàm tiếu về hắn một cách bừa bãi!"

"Tùy tiện xúc phạm hắn!"

"Lẽ nào ở Cửu Huyền Kiếm Môn không cần phải kính trọng tôn trưởng sao?"

"Nói về thân phận, sư phụ ta là nhi tử duy nhất của chưởng môn tiền nhiệm của Cửu Huyền Kiếm Môn!"

"Các ngươi ỷ vào phụ thân hắn qua đời, sư phụ hắn sống ẩn dật, cho nên cố ý đặt ra môn quy nhằm vào hắn!"

"Ngay cả ngôi nhà cuối cùng của hắn cũng muốn lấy đi!"

"Các người rõ ràng biết hắn tu vi không cao, lại đối xử hà khắc với hắn tới như vậy!"

"Hoàn toàn không màng tình đồng môn, không màng tôn ti, tùy ý lăng mạ giẫm đạp hắn."

"Cửu Huyền Kiếm Môn các ngươi, thật đúng là một đám giả nhân giả nghĩa!"

Ngự Đan Liên một hơi nói hết lời, eo nho thẳng tắp, ánh mắt không chút sợ hãi.

Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc.

Trong tất cả mọi người ở đây, đúng thật là không có ai có bối phận cao hơn Ninh Triều.

Ngay cả chưởng môn cũng phải gọi Ninh Triều một tiếng sư thúc.

Mà Ngự Đan Liên chỉ là một đứa trẻ mới chín tuổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!