Chương 13: (Vô Đề)

"Linh lực còn thuần tịnh như vậy! Đó là…… hơi thở của Phật tu!"

"Hít!"

Làm lơ những âm thanh lộn xộn kia, Ngự Đan Liên bước lên bậc thang cuối cùng, đi ra khỏi phạm vi  Thang Vấn Tâm.

Nàng ở dưới ánh mắt khó chịu của mọi người, chậm rì rì bước vào Truyền Tống Trận, trực tiếp truyền tống trở về Thanh Liên Phong.

Chỉ để lại một tấm bảng gỗ:

Thanh Liên Phong Ngự Đan Liên từng đến đây chơi.

Những người từng chế giễu nàng, mỗi lần ra vào đều có thể nhìn thấy tấm bảng này.

Bọn họ nhìn thấy được tấm bảng này, nhưng là linh lực lại không chạm tới được bậc thang cao nhất kia, cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.

Vừa nghĩ vậy tâm trạng liền vui vẻ.

Ngự Đan Liên khẽ ngâm nga vài câu hát, về tới chỗ ở của đại sư huynh.

Mới vừa bước ra từ Truyền Tống Trận, liền nhìn thấy sư phụ tiện nghi Ninh Triều đang đứng ở phía trước cách đó không xa.

Ninh Triều không đến một mình, phía sau hắn còn có một người khác.

Người nọ so với Ninh Triều còn cao hơn nửa cái đầu, đôi mắt sâu thẳm và đôi môi mỏng, mặc một bộ áo đen viền bạc,  mày nhăn lại, cả người tỏa ra hơi thở không dễ chọc hệt như một nhân vật phản diện.

Ninh Triều cũng thấy Ngự Đan Liên, tức khắc nhấc chân, tiên khí tung bay đi tới chỗ nàng, giọng nói dịu dàng ấm áp:

"Tiểu đồ đệ, tu vi đã tới luyện khí một tầng rồi sao? Lạc Bằng Kiêu dạy con tu Phật sao?"

Ngự Đan Liên gật đầu nói: "Sư phụ có chuyện gì sao? Đại sư huynh bế quan rồi, không biết khi nào mới ra.

"Ngự Đan Liên nói, ánh mắt bất giác nhìn vào người phía sau Ninh Triều. Người nọ ăn mặc quần áo màu đen, khuôn mặt có đường nét rất sắc sảo, dáng người cao ráo, cảm giác tồn tại quá mức mạnh mẽ, khiến người ta rất khó không chú ý đến hắn. Ninh Triều nói:"Vi sư không phải tới tìm nó, là tới tìm con."

Ngự Đan Liên nghiêng đầu: "Dạ?"

Ninh Triều dịu dàng cười nói:

"Đây là thất sư huynh của con - Diệp Thanh Minh. Nó thường xuyên vượt giới đi tới nhân gian, vi sư thấy con không có linh căn, cả ngày ở trên núi khó tránh buồn chán nên đã dặn dò nó lần sau đi phàm giới nhớ dẫn con đi theo chơi."

Đôi mắt của Ngự Đan Liên nháy mắt sáng rực lên.

"Chào thất sư huynh! Muội tên là Ngự Đan Liên! Sau này nhờ huynh chiếu cố muội nhiều hơn!

"Diệp Thanh Minh cúi đầu nhìn nàng một cái, lạnh lùng ừ một tiếng. Ninh Triều nói:"Vi sư gần đây mệt nhọc, bế quan nghỉ ngơi trước, Thanh Minh, nhớ phải chiếu cố tốt tiểu sư muội đó."

"Sư phụ yên tâm."

Diệp Thanh Minh lạnh nhạt nói.

Ninh Triều chỉ chớp mắt đã biến mất, Ngự Đan Liên ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Minh.

Diệp Thanh Minh cũng đang cúi đầu nhìn Ngự Đan Liên.

Hai người nhìn nhau khoảng chừng  mười mấy giây.

Ngự Đan Liên cảm thấy hắn hình như có chút lạnh lùng, không biết nên nói cái gì.

Diệp Thanh Minh cảm thấy tiểu sư muội có hơi lùn, còn không cao đến eo hắn nữa, thân hình nho nhỏ, hắn dùng một bàn tay là có thể cầm lên chơi đùa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!