Chương 108: CHÓ LIẾM TRONG TRUYỀN THUYẾT

?

Bạch Trì lập tức liếc nhìn Tạ Thanh Dư một cái.

Còn Tạ Thanh Dư thì có chút chột dạ, cúi mắt xuống.

Vừa rồi là do nàng ta nhất thời nóng nảy, không nhịn được mới lỡ lời.

Bạch Trì đành phải nói:

"Không giấu gì hai vị sư huynh, việc trong Nhân Gian Giới xuất hiện Bí Cảnh bị thất lạc, Cửu Tiêu Tôn Thượng của Cửu Huyền Kiếm Môn chúng ta đã sớm phát giác; vì vậy mới phái ta đến điều tra."

"Còn về chuyện trong Nhân Gian Giới có Quỷ Thị, hiện tại cũng đã là chuyện mà ai trong Tiên Môn đều biết."

"Người tu tiên từ Tiên Môn hạ giới, không được phép làm tổn thương dù chỉ một người, một linh hồn hay thậm chí là một con quỷ trong hạ giới."

"Cho nên bọn ta chỉ đến Quỷ Thị để dò hỏi chút tin tức về bí cảnh mà thôi."

Thiên Cẩm gật đầu nói: "Thì ra là vậy. Nhưng người Tiên Môn vẫn nên tránh dính dáng tới những vật âm tà như quỷ hồn, không có lợi cho tu hành."

Bạch Trì chắp tay thi lễ: "Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở."

"Vậy thì chúng ta đi về phía Bắc thôi."

Nói xong, Thiên Cẩm và Thiên Miên liền dẫn đầu bước đi.

Bạch Trì và Tạ Thanh Dư đi theo sau họ.

Diệp Thanh Minh thì bế lấy Ngự Đan Liên, đi sau cùng.

Khu vực xung quanh vốn phủ đầy tuyết trắng và cây tuyết tùng, nhưng giờ đã bị linh thú cấp tám tàn phá thành một vùng đất hoang tàn. Nhìn ra xa, bốn phía chỉ còn đất cháy đen thui.

Vì sợ làm kinh động đến những sinh vật chưa biết trong bí cảnh, mọi người không cưỡi kiếm mà chỉ dùng linh lực gia trì dưới chân để tăng tốc.

Đi rất lâu, họ mới lại giẫm chân lên tuyết.

Càng đi về phía Bắc, cây cối và đá dọc đường càng thưa thớt, chỉ còn một màu trắng xóa mênh m.ô.n. g của tuyết phủ.

Không khí cũng lạnh hơn hẳn.

Dù có linh lực hộ thể, họ vẫn cảm thấy lạnh giá.

Thiên Cẩm và Thiên Miên thì không sao, không bị cái lạnh làm khó.

Nhưng Tạ Thanh Dư thì đã bắt đầu lạnh đến run rẩy.

Dù sao Băng linh cũng khác với băng linh căn, lại mới dung hợp chưa lâu, cơ thể bị hàn khí xâm nhập, giờ đây càng lạnh đến thấu xương.

Bạch Trì dù có tu vi Hóa Thần Sơ kỳ, nhưng hắn đang bị trọng thương, miễn cưỡng lắm mới có thể dùng linh lực bảo vệ bản thân.

Hắn nhìn qua Tạ Thanh Dư, ánh mắt đầy thương xót, lập tức đem toàn bộ linh lực hộ thể truyền hết sang cho nàng ta, còn bản thân thì cố gắng gượng tiếp tục tiến về phía trước.

Thiên Cẩm cũng chú ý đến hai sư đồ này, nhưng do vừa rồi đã có ác cảm với Tạ Thanh Dư nên không hề mở miệng, cũng không có ý định giúp đỡ.

Hắn quay đầu nhìn lại, nhớ đến một Trúc Cơ và một Luyện Khí phía sau, liền chia ra một ít linh lực bao phủ Ngự Đan Liên và Diệp Thanh Minh.

Khi linh lực truyền tới, Diệp Thanh Minh suýt nữa thì đã đánh trả theo bản năng, khi nhận ra luồng linh lực ấy không có ác ý mới khựng lại.

Ngự Đan Liên ôm cổ Diệp Thanh Minh, nhỏ giọng nói vào tai hắn: "Sư huynh, vị sư huynh của Hải Thần Tông đó có vẻ là người tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!