Chương 10: (Vô Đề)

"Tiểu sư muội, đây chính là "ngộ" mà ta nói. Tâm pháp phật tu, ngàn người thì ngàn mặt, mỗi người ngộ ra đều là không giống nhau, muội trước mắt không đọc được chữ trên đó là bình thường.

"Lạc Bằng Kiêu cười vô cùng từ bi, nhưng lời nói lại rất tàn nhẫn. Ngộ? Đây là thứ hư vô mờ mịt tới mức nào! Đối mặt với một quyển sách xem không hiểu, nàng còn phải tự tạo ra ý nghĩa và phát âm hay sao?"Sư muội không cần lo lắng, Phật tu ngay từ đầu đều như vậy, chỉ cần muội dốc lòng ngộ đạo, nhất định có thể có thu hoạch."

Ngự Đan Liên được an ủi, lập tức nói: "Muội hiểu rồi! Tạ ơn sư huynh!"

Nàng quay trở lại bồ đoàn, ngồi xếp bằng, nhìn chằm chằm quyển sách trước mặt.

Mẹ nó, hệt như kiến bò vậy!

Nàng ngồi đơ ra đó không biết bao lâu, bên ngoài trời đã tối rồi, trong đầu vẫn là trống rỗng.

Nàng phải ngộ như thế nào đây?

Trên sách rốt cuộc viết gì vậy!

Quán tự tại bồ tát hành thâm Bát nhã ba la mật đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách*.

*Trích Bát Nhã Tâm kinh.

Dịch: Bồ tát Quán tự tại khi hành Bát nhã ba la mật đa sâu xa soi thấy năm uẩn đều không, vượt qua mọi khổ ách.

Trong nháy mắt khi nàng nói xong câu cuối cùng ở trong đầu, Ngự Đan Liên chợt cảm giác có vô số linh lực dũng mãnh tràn vào trong thân thể.

Trong thân thể dường như có nút đậy nào đó bị mở ra, trước mắt cũng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, thần niệm càng là có thể cảm nhận được gió thổi cỏ lay bên ngoài ngôi nhà.

Ơ?

Khi Ngự Đan Liên còn ở hiện đại, từ nhỏ sức khỏe nàng không tốt, thầy bói đều nói nàng sống không tới 16 tuổi.

Trước khi cha mẹ gặp tai nạn xe cộ qua đời, mẹ nàng ngày ngày niệm kinh ở trước mặt nàng, một ngày niệm mấy trăm lần, nàng đều thuộc hết.

Không nghĩ tới còn có tác dụng thế này?

Nàng vừa rồi niệm một đoạn kinh kia là Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh, đoạn sau đó là……

Xá Lợi Tử! Sắc bất dị không, không bất dị sắc; sắc tức thị không, không tức thị sắc; thọ, tưởng, hành, thức diệc phục như thị.

*Xá Lợi Tử!

Sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc; sắc tức là không, không tức là sắc; thọ, tưởng, hành, thức cũng lại như vậy.

Đột nhiên, linh lực của nàng tăng mạnh, kinh mạch trong thân thể bị căng đầy.

Đau quá, nàng sắp chịu không nổi rồi!

Bỗng nhiên, một bóng người vội vàng lao vào, giọng nói có chút vội vàng.

"Sư muội đừng nóng vội! Muội sắp đột phá Trúc Cơ rồi! Mau dẫn toàn bộ linh lực vào đan điền, hoàn thành một vòng tuần hoàn ổn định, rồi vận chuyển linh lực theo đó mấy vòng!"

"Chớ có phân tâm!

"Ngự Đan Liên làm theo, vội vàng điều khiển linh lực trong thân thể. Sau một đêm, tiếng gà gáy vang lên, nàng rốt cuộc mở bừng mắt, cả người đầy mồ hôi. Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức Một khuôn mặt tuấn tú từ bi đập vào mắt."Chúc mừng sư muội thành công đột phá Trúc Cơ."

"Sư muội quả là thiên tài hiếm có, lại có ngộ tính cao như vậy, chỉ mất mấy canh giờ đã thành công Trúc Cơ.

"Đừng khen ta, ta chỉ chép bài mà thôi, khen như vậy ta sẽ thấy xấu hổ đó. Lạc Bằng Kiêu nói xong thì đưa qua một chuỗi lắc tay. Lắc tay này màu bạc, phía trên khảm một viên đá tinh xảo."Sư muội, tu vi của muội tăng trưởng quá nhanh, sẽ dễ dàng đưa tới phiền phức, chỉ cần mang xá lợi này trên người, nó có thể giúp che giấu tu vi thật của muội.

"Ngự Đan Liên đeo vòng tay lên, lập tức phát hiện tu vi của mình đã bị áp chế đến luyện khí kỳ. Những lời như cảm ơn sư huynh nàng đã nói quá nhiều rồi."Sư huynh, huynh thật tốt!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!