Chương 1: SƯ PHỤ TRÚC CƠ KỲ, SƯ HUYNH ĐỀU LÀ PHẾ VẬT ( 1 )

"Tiểu cô nương, con có đồng ý bái ta làm thầy?"

Ngự Đan Liên vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một soái ca ăn mặc trang phục cổ phong dung mạo tuấn tú, ước chừng hai mươi tuổi đang mỉm cười dịu dàng nhìn mình.

Hắn mặc áo choàng màu nguyệt bạch* viền vàng càng tăng thêm vẻ cao quý, đôi mắt phượng màu nâu nhạt sáng ngời, bên trong phản chiếu gương mặt của một đứa bé.

Đây là tình huống như thế nào?

Ngự Đan Liên mới vừa nghĩ như vậy, đầu chợt đau nhức, một đống ký ức ùa vào trong đầu nàng.

Ngự Đan Liên hiểu ra.

Nàng xuyên không rồi!

Hiện tại nàng đang ở môn phái cao cấp nhất trong thế giới này, vừa mới đắc tội đồ đệ của cường giả Hóa Thần.

Vị Hóa Thần kia dưới sự giận dữ chuẩn bị ném nàng ra khỏi Cửu Huyền Kiếm Môn.

Trong lúc nguy cấp, vị soái ca này đột nhiên nhảy ra, hỏi nàng có đồng ý bái sư không.

Nàng không nghe lầm chứ?

Dường như là nhìn thấu ý nghĩ trong đầu Ngự Đan Liên, soái ca nọ cười càng thêm dịu dàng.

Hắn lại lần nữa nhẹ giọng hỏi: "Ta làNinh Triều, phong chủ Thanh Liên Phong thuộc Cửu Huyền Kiếm Môn. Tiểu cô nương, con có nguyện bái ta làm thầy?"

Giọng nói kia dịu dàng đến tận xương, hoàn toàn nghe không ra một chút ác ý.

Hay lắm, còn là một vị phong chủ!

Nếu hôm nay không bái sư thì nàng sẽ bị ném ra Cửu Huyền Kiếm Môn.

Phía trước bên trái nàng chính là vị Hóa Thần đồ đệ mà nàng đã đắc tội kia

- Tạ Thanh Dư, trong đôi mắt đẫm lệ của nàng ta ẩn chứa vô số d.a. o nhỏ.

Ngự Đan Liên không nghi ngờ chút nào, nếu nàng thật bị ném ra Cửu Huyền Kiếm Môn, mạng nhỏ liền khó giữ.

Mà vị sư phụ tiện nghi, chỗ dựa tự đưa lên tới cửa này. 

Không cần thì phí.

Ngay lúc Ngự Đan Liên chuẩn bị gật đầu thì phía sau bỗng nhiên truyền tới một giọng nói đầy mỉa mai.

"Ninh Triều, một tên Trúc Cơ kỳ như ngươi, cũng dám không biết xấu hổ tới Liên Sư Đường tìm đồ đệ? Ngươi cũng thật là giỏi!"

"Để có thể giữ lại Thanh Liên Phong, mỗi lần môn phái khai sơn thu đồ đệ, ngươi đều đi ra ngoài nhặt rác rưởi về nuôi."

"Cho đến bây giờ ngươi đã nhặt tới bảy tên phế vật trở về rồi!"

"Hôm nay ngươi lại muốn thu cái thứ chỉ biết nói dối hết lần này đến lần khác, phế vật ngay cả linh căn đều không có này."

"Thật coi Cửu Huyền Kiếm Môn chúng ta là bãi rác sao?"

Còn chưa bái sư, sư phụ tương lai đã bị ức h.i.ế. p rồi?

Ngự Đan Liên nhìn qua.

Người vừa ở miệng chế giễu Ninh Triều đang đứng ở bên cạnh chỗ ngồi của phong chủ, trên gương mặt hệt cái muỗng giày(1) kia tràn đầy khinh thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!