"Không phải thiên phú sao?"
Tô Lương cười gật đầu, cực kỳ kiên nhẫn: "Không phải. Là tâm tính."
Trong mắt Tần Niệm có chút mê mang.
Tâm tính? Cái này có quan hệ gì với kiếm tu?
Kiếm tu xuất kiếm, không phải chỉ cầu phi kiếm nhanh chuẩn hung ác sao?
Nếu không thì sao lại nói phi kiếm của kiếm tu có sát lực mạnh nhất chứ.
Tâm tính có thể có liên quan gì? Chẳng lẽ một người tâm địa thiện lương, kiếm phong của hắn có thể sắc bén ba phần?
Nàng không hiểu.
Tô Lương thấy vẻ mặt nàng không rõ ràng cho lắm, tiếp tục giải thích.
"Kiếm tu thường thường bởi vì lưỡi kiếm trong tay sắc bén mà không kiêng nể gì cả, càng lấy mỹ danh là: tùy tính tiêu sái."
"Nhưng kiếm tu xuất kiếm, trước tiên phải vấn tâm, tiếp theo lại là vấn kiếm."
"Vì giết người mà giết người, vì xuất kiếm xuất kiếm, vì cướp đoạt mà cướp đoạt, không coi là kiếm tu chân chính, chẳng qua là giơ kiếm chém lung tung mà thôi."
"L Điên Tử?"
Tô Lương mỉm cười: "Những lời này không phải ta nói, là đại sư huynh nói với ta."
"Mới đầu ta cũng không hiểu."
"Dù sao ta cũng không phải người tính tình tàn bạo, sẽ không vì miệng lưỡi lợi hại mà bạo khởi giết người, cũng sẽ không tự dưng hỏi kiếm người khác, cho nên tâm tính của ta thật ra cũng không tệ lắm?"
Tần Niệm gật đầu.
So với những kiếm tu một lời không hợp liền rút kiếm chém người, quả thật rất tốt.
Nhưng vẫn là vấn đề kia, có thể ảnh hưởng cái gì?
"Tâm tính cao thấp, không ở chỗ ngươi có lòng sinh thương hại hay không, mà ở bản tâm của ngươi."
"Vì sao ngươi lại xuất kiếm?"
"Kiếm ý của ngươi nói cho ta biết, ngươi xuất kiếm, chỉ là cừu hận."
Quanh đi quẩn lại, cuối cùng cũng tới chủ đề.
Tần Niệm mím môi, trong ánh mắt hiện lên hoảng loạn và kinh ngạc.
"Cho nên, cho tới bây giờ ngươi vẫn không muốn nói cho ta nghe chuyện xưa của ngươi sao? Hay là ngươi thật sự cảm thấy mình tùy ý bịa đặt bối cảnh có thể lừa gạt được Nam Khê Kiếm Tông?"
"Sư phụ..." Tần Niệm đột nhiên cắt ngang Tô Lương: "Để con kể cho người nghe một câu chuyện."
Tô Lương yên tĩnh nhìn về phía nàng, chờ đợi câu sau.
Kỳ thật nàng nói hay không nói, chính mình đều sẽ đem nàng xem như đệ tử, cho trợ giúp, nhưng chênh lệch tốt xấu trong đó, liền toàn bộ xem tâm ý của nàng.
"Ở một nơi rất xa, có một tòa thành lớn biên quan, trong thành có một vọng tộc, dòng chính nhất mạch thai thứ tư, nghênh đón người con gái thứ nhất. Đương nhiên, tiểu nha đầu nhận hết cưng chiều."
"Mười năm sau, lại đột nhiên tới một người như vậy, không phân biệt nguyên do, không nói đôi câu vài lời, trực tiếp đem toàn bộ Vọng tộc trên dưới tàn sát sạch sẽ, duy chỉ có một tiểu nha đầu trốn thoát."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!