Đỉnh Tiểu Liên phong chủ phong, ở giữa có một cái hồ.
Trong hồ trồng chín đóa kim liên.
Hoa sen vốn nên vàng óng ánh, cho dù trải qua mười năm ôn dưỡng, vẫn không có khôi phục phong thái ngày xưa.
Mặt hồ yên tĩnh đột nhiên nổi lên gợn sóng, hoa sen nhẹ nhàng chập chờn.
Gió nổi lên.
Ngay sau đó, chín đạo khí vận không thể quan sát đo lường bị kéo tơ bóc kén, từ trên thân Kim Liên tách rời ra, hướng dưới núi rời đi.
Là phương hướng của Tô Lương.
Sau đó, chín đóa kim liên khô héo với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Trước khi hoàn toàn khô héo, chúng nó chậm rãi tụ lại, dựa vào nhau, đặt lên một chỗ.....
Tô Lương chỉ cảm thấy giờ phút này toàn thân trên dưới giống như đang không ngừng bị người xé rách, sau đó gây dựng lại, lại xé rách, gây dựng lại, lặp đi lặp lại, thống khổ không chịu nổi.
Linh khí bàng bạc không ngừng cọ rửa kinh mạch, loại tư vị này quả thật không dễ chịu.
Đồng thời theo thời gian trôi qua, quá trình này không có nửa điểm ý tứ muốn kết thúc.
Hắn nhắm hai mắt, ngũ giác hoàn toàn biến mất, nếu không phải hắn có thần niệm cảm giác của Ẩn Nguyên Ngộ Thánh, giờ phút này sợ là cũng không biết mình đang phá cảnh.
Cái này đã tr. a tấn hắn hai canh giờ, làm sao còn chưa kết thúc a.
Phá Nhị Cảnh mà thôi, cần chiến trận lớn như vậy sao?
Hắn cũng không phải vũ hóa phi thăng...
Dị tượng trên bầu trời liên tiếp xuất hiện, cũng không có ý định ngừng lại, thời gian dài cũng khiến cho không ít người chú ý.
Dù sao Tiểu Liên Phong cũng không phải nơi người lạ chớ lại gần, rất nhiều đệ tử lúc rảnh rỗi sẽ đến quẹt thẻ giải sầu—— cảnh quan Tiểu Liên Phong vẫn tương đối không tệ.
Huống chi, Ngự Thú Viên và Linh Dược Viên vốn cũng cách nhau không xa, động tĩnh lớn như vậy, người ở bên trong làm sao lại không cảm nhận được.
Linh khí này thế nhưng là thật sự đang xói mòn.
Rất nhiều người bay lên không, hướng dị tượng tới gần, chỉ bất quá ở khoảng cách ước chừng một hai dặm, bọn họ liền bị ép dừng thân hình lại, không dám lại tiến lên nửa bước.
Một đạo kiếm ý thuần túy đến cực điểm gần như trong nháy mắt khóa chặt bọn họ, giống như hồng thủy mãnh thú, khiến người ta kinh tâm động phách.
May mà kiếm ý này không có ác ý, nếu không, những đệ tử nhất nhị cảnh này sẽ hư thoát ngã xuống đất tại chỗ.
"Người không có phận sự, mau rời đi."
Giọng nói của Lạc Tử Tấn quanh quẩn vang lên.
Rất nhiều người phục hồi tinh thần lại, lòng còn sợ hãi lui về phía sau, chậm rãi rời đi, đợi đi xa về sau, thì có chút kích động.
"Nghe thấy chưa! Là Đại sư huynh, Đại sư huynh đang nói chuyện với ta!"
"Ngươi đánh rắm, rõ ràng đại sư huynh sợ làm ta bị thương, chuyên môn truyền âm để ta rời đi!"
"Đừng có không biết xấu hổ, chỉ bằng ngươi? Ngươi mới đến Linh Dược viên mấy tháng? Gặp qua Đại sư huynh sao? Ta cho ngươi biết, ta đến Linh Dược viên đã hơn một năm, còn tự mình dẫn đường cho Đại sư huynh, cho nên đây nhất định là chuyên môn nhắc nhở ta!"
"Ăn nói linh tinh!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!