Nam Khê Kiếm Tông, Tiểu Liên Phong.
"Ngươi cũng không cần ủ rũ, thua bởi ta không mất mặt. Lục sư thúc ngươi lúc trước khi mới phá tam cảnh cũng rất kiêu ngạo, không phải bị ta thu thập dễ bảo sao?"
"Đừng nhìn nàng hiện tại tam cảnh hậu kỳ, ta vẫn có thể thu thập nàng như thường."
Tần Niệm đi theo sau lưng Tô Lương, nàng vốn trầm mặc ít nói vừa nghe lời này, lập tức tò mò quay đầu, nhìn về phía Ngọc Thanh Nguyệt: "Lục sư thúc đánh không lại?"
Nếu như tam cảnh hậu kỳ cũng đánh không lại... Vậy mình thua cũng rất hợp lý đúng không?
Ngọc Thanh Nguyệt giống như mèo bị giẫm phải đuôi, ngay cả giọng nói cũng trở nên bén nhọn: "Ai nói vậy! Sao ta có thể không đánh lại hắn chứ?!"
"Lần đó chẳng qua là ngoài ý muốn!"
Đối với việc này, Tô Lương chỉ cười cười, không nói thêm gì.
Một bộ dáng vẻ không cần nói.
Ngọc Thanh Nguyệt vén tay áo lên, nổi trận lôi đình, vẻ mặt sát khí mà tới gần hắn.
Ở trước mặt Tô Lương, nàng luôn luôn không có hình tượng thục nữ gì đáng nói.
Cũng không biết nếu người Ngọc gia ở đây, nhìn thấy nàng bình thường nhu thuận hiểu chuyện trở thành bộ dáng bây giờ, sẽ có cảm tưởng thế nào?
Cũng may Ngọc Hoa phong cách Tiểu Liên phong rất xa.
"Sư muội muốn làm gì!"
Tô Lương run tay, một tấm linh phù xuất hiện, trong nháy mắt bị hắn dán dưới chân, trực tiếp khai nhuận.
Ngọc Thanh Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Muốn đi? Có phải ngươi đã quên cái này rồi không?"
Chỉ thấy ánh sáng lóe lên, một ngọc bài xuất hiện trong tay nàng.
Chính là lệnh bài phong chủ mà Tân Thiên Dật giao cho nàng ngày đó.
Tuy nói là bị Tô Lương dùng thủ đoạn nhỏ cầm đi, nhưng sau khi tốt một phen giáo huấn, Tô Lương vẫn ngoan ngoãn giao ra.
Một đạo linh khí bị nàng đánh vào trong đó, ngọc bài lóe lên, trong chốc lát trên bầu trời Tiểu Liên phong rủ xuống một màn sáng, từ trên xuống dưới, bao phủ phương viên hơn mười dặm.
"Ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta đi một lát sẽ trở về."
Một câu này là nói với Tần Niệm.
Sau đó, một thanh phi kiếm xanh biếc ra khỏi vỏ, Ngọc Thanh Nguyệt ngự không rời đi.
Tần Niệm ngửa đầu, trong mắt có chút hâm mộ.
Ngự kiếm phi hành.
Là bản lĩnh phải Tam Cảnh mới có thể tùy ý khống chế, tuy nàng cũng có thể, nhưng dự trữ linh lực không chống đỡ được bao lâu, vả lại môn đạo Ngự Kiếm Thuật cũng cực sâu, muốn làm được tùy ý như Ngọc Thanh Nguyệt, là phải bỏ công sức.
Lục sư thúc... Tiên Thiên linh căn, Tiên Thiên Kiếm Thể, quả nhiên lợi hại.
Tần Niệm cũng không đợi quá lâu, Tô Lương bị đánh một trận rất nhanh đã kéo chân khập khiễng trở về.
Ngọc Thanh Nguyệt thì mặt mũi tràn đầy thoải mái, nhìn qua tâm tình tốt hơn không ít.
Trải qua một trận nháo trò này, Tô Lương cũng thành thật, ba người yên lặng đi về phía chỗ ở của Tân Thiên Dật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!