Gió đông tháng chạp
giá rét tựa như xen lẫn băng vụn, gió tạt qua mặt khiến da thịt cứ tê tê như thể đông cứng. Đàm Linh Âm không nhịn được phải tháo găng tay lông
chồn xuống, xoa xoa mặt.
Đường Thiên Viễn nói, "Ai bảo nàng không muốn ngồi xe ngựa, lạnh hả?"
Đàm Linh Âm xiết chặt khăn quàng cổ lông thỏ, lại kéo chiếc mũ da cáo thấp
xuống một chút, giọng nói của nàng phát ra từ trong một đống lông thỏ
nên có chút kì quặc, "Không lạnh, rất thú vị mà."
Nàng giả trang
thành một sĩ binh đi theo đoàn, nhưng lại không mặc khôi giáp; vốn cũng
định cưỡi ngựa, tiếc là không biết cưỡi, nhưng nếu cưỡi chung với Đường
Thiên Viễn một con thì đúng là vừa phách lối lại vừa quái dị.
Cho nên nàng cưỡi một con lừa đi cùng, dù sao xe chở vàng cũng không đi
nhanh, cho dù nàng có cưỡi một con heo thì cũng chẳng thể chậm được.
Đường Thiên Viễn thân cưỡi trên một con ngựa cao lớn, độ cao của hai người
chênh lệch rất lớn, lúc nói chuyện Đàm Linh Âm phải ngửa đầu lên nói với hắn. Bây giờ mặt của nàng chôn trong đám lông màu trắng bạc của cáo với thỏ lại càng thấy nhỏ hơn. Đường Thiên Viễn cúi đầu nhìn tiểu binh đi
đầu cưỡi lừa này, lắc đầu cười cười, "Khá lắm."
Thanh Thần đi bên cạnh bọn họ, nhìn tỷ tỷ tức cười như thế nên hắn cũng im lặng cười
cười. Trịnh Thiếu Phong dẫn đầu đội ngũ, ba người Đường Thiên Viễn áp
phía sau, phía sau nữa là đội ngũ của Đường gia.
Vàng từ trong mộ cùng với số tiền tham ô của hai nhà Tôn Tề, lại cộng thêm một khoản mà
Đàm Linh Âm đang giữ, cực kỳ nhiều, Đường Thiên Viễn đoán chừng khoảng
mười lăm vạn lượng. Số tiền khổng lồ như vậy mà rất nhiều người vẫn chưa hay biết gì. Hắn cũng không thể kiểm tra từng khoản một, chỉ có thể
đóng chặt khóa kỹ những chiếc hòm lại, an toàn chuyển đến Hộ bộ rồi tính tiếp.
Trừ vàng ra, hắn còn phải đưa Thanh Thần đến tận chỗ Hoàng thượng và Hoàng hậu. Về phần Đàm Linh Âm, nàng vốn định về nhà ăn tết,
nhưng Đường Thiên Viễn khăng khăng muốn nàng về kinh. Giờ đang là những
ngày cuối năm, công lao lại lớn như vậy, không nhân cơ hội này nịnh nọt
Hoàng thượng kiếm chút hời thì còn định để sang năm mới nói sao?
Thế cũng đúng, Đàm Linh Âm đi ngang qua Tế Nam, chỉ vội vội vàng vàng nhìn
qua nhà với Thanh Thần, cơm cũng không kịp ăn một bữa đã liền quay lại
đuổi theo đoàn. Đường Thiên Viễn phái người đi theo bảo vệ bọn họ, nếu
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!